Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 641: Tên chó chết

Khi âu Dương nhảy lên, bay thẳng đến Hắc Liên thập nhị phẩm thì Hắc Liên giống như đã cảm nhận được kẻ thù số mệnh của mình nên dù nó đang bao trùm toàn bộ Ma Giới thì cũng rút lại nuốt âu Dương vào. Lúc này, nó giống như một đóa hoa chưa nở đứng sừng sững giữa Ma Giới.
Mười hai bộ tộc của Ma tộc cảm nhận được tổ tiên kêu gọi từ tận đáy lòng nên bắt đầu từ khắp bốn phương tám hướng di chuyển về phía hoa sen đen. Tất cả Ma tộc lẳng lặng đóa hoa, trong lòng bọn họ vang lên một câu nói cho bọn họ biết khi đóa hoa nở rộ chính là lúc bọn họ sẽ nghênh đón Vương của Ma Giới. Khi Ma Vương sinh ra, hắn sẽ dẫn dắt Ma tộc đi tới tương lai mới.
Trùng Dương ngơ ngác nhìn âu Dương bị hoa sen đen cắn nuốt, nàng cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc. Hắn đã nói sẽ cứu vớt thế giới, khi nàng nhìn thấy hắn, nàng cũng đã nghĩ rằng hắn có thể cứu vớt thế giới này. Nhưng vừa nói xong thì đã bị hoa sen đen cắn nuốt.
“Ngươi đùa ta sao? Kiếp nạn cuối cùng sẽ giáng xuống, thế giới này sẽ bị diệt vong.” Trùng Dương quỳ về phía hoa sen đen, chắp tay trước ngực, nhẹ giọng cầu nguyện, hi vọng sẽ có kì tích xảy ra.
âu Dương không biết có kì tích xảy ra không, nhưng hắn biết mình đang gặp phiền phức. Khi vừa vào trong hoa sen đen, hắn đã không nhìn thấy Trần Trường Sinh nữa nhưng hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm bởi vì hắn không thể tự tay giết Trần Trường Sinh.
Bây giờ hắn đang nghe rất nhiều oan hồn ác quỷ kêu rên thảm thiết trước mặt. Chúng muốn muốn kéo hắn vào trong hoa sen đen, trở thành một thành viên của bọn chúng.
"Trời ạ, các ngươi là ai mà cũng dám kêu la trước mặt ta?" âu Dương ngoẹo đầu nghe vạn quỷ kêu la, đột nhiên mở to mắt nhìn khung cảnh như luyện ngục trước mặt.
Lâu rồi hắn không mở mắt nên không quen, hắn phải nháy nháy mắt mới nhìn rõ mọi thứ.
Khi Trọng Minh mang đôi mắt âu Dương về Ma Giới thì chúng cũng trở lại với âu Dương: “Những ngày qua giả mù cũng vì để lão tam yên tâm. Bây giờ mình không thấy dáng vẻ Tổ Uyên của hắn thì sẽ khiến hắn cảm thấy ít tội lỗi hơn.”
Bốn phía được dung nham bao phủ, tử khí màu tím đen bay lên từ đó tạo thành vô số ác quỷ oan hồn có hình thù kì lạ.
Khi hắn mở mắt ra thì vô số oan hồn, ác quỷ vọt tới như sóng biển, muốn dùng oán niện, tử khí bao phủ hắn.
âu Dương giơ tay, bổ mạnh xuống, vô tận công đức chi khí lập tức tẩy rửa oan hồn. Nhưng chúng nhanh chóng bổ sung lỗ hổng do âu Dương tạo ra. Số lượng của chúng nhiều vô tận, giết không hết.
"Cái này không được, chỉ bằng công phu mèo quào của mình thì e là sẽ chết không còn xác.” âu Dương tặc lưỡi nhìn vô tận ác quỷ trước mắt.
Đột nhiên hắn nảy ra một suy nghĩ, vui vẻ cầm mặt trời, mặt trăng. Mặt trời, mặt trăng trong tay giống như có cảm xúc, dần dần nảy lên trong tay hắn.
Sau đó, ánh mắt âu Dương lạnh lùng. Hắn khiêng mặt trời, mặt trăng trên vai, ung dung đi tới chỗ vô số ác quỷ.
Khi Trọng Minh rót công đức vào đôi mắt của âu Dương, muốn dùng số công đức này cho âu Dương một cái tên thì hắn đã biết Đại sư bá muốn cho hắn một món quà lớn.
Hắn không cần công đức mở mang trời đất vô lượng này mà lại tặng cho mình. Nếu không phải Trọng Minh mở mang trời đất rồi chết thì mình muốn đập hắn một cái. Nhưng thế giới vẫn không đồng ý cho kẻ bên ngoài như mình. Tên của Hồ Vân trong Cửu U không bị mình lau đi thì mình vĩnh viễn sẽ không được thế giới thừa nhận. Dù là công đức mở mang trời đất cũng không thể đánh vỡ quy định của Thiên Đạo.
Thiên Đạo bốn mươi chín, Thiên Diễn thứ nhất.
Thế giới này chỉ có thể chấp nhận một vị Vực Ngoại Thiên Ma.
Hồ Vân bày kế muốn hi sinh bản thân, giúp âu Dương khắc tên, Trọng Minh lấy công đức cũng muốn âu Dương có tên nhưng âu Dương là người bướng bỉnh, hắn không muốn có tên.
Nếu thế giới không cho thì ta cũng không cần. Nếu công đức thì thể thành tên của ta vậy thì thành vũ khí của ta.
Vô tận ác quỷ oan hồn bị mặt trời, mặt trăng trong tay lau sạch, âu Dương giống như chiến thần giữa biển ác quỷ. Dù ác quỷ to lớn cỡ nào cũng không thể chống lại một đòn của hắn.
Công đức vốn là khắc tinh của những thứ này, công đức mở mang trời đất càng có nhiều nên âu Dương không thua khi đối mặt thế giới ác quỷ oan hồn.
Đâm, chém, trêu chọc, đỡ đòn.
Mặt trời, mặt trăng trong tay âu Dương biến thành các loại vũ khí khác nhau để hắn liên tục chém giết. Nhưng dù vậy hắn vẫn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kì. Cơ thể bình thường thì làm sao có thể chống lại tử khí ăn mòn. Dù trong cơ thể còn một ít chân nguyên đại biểu cho lực lượng Sinh nhưng vẫn không thể ngăn cản tử khí.
Không biết giết bao lâu, cơ thể âu Dương đã bị tử khí bao trùm hơn nửa. Cánh tay cũng bị đốm trắng che kín. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng nhìn phía trước. Chân đạp đầu một con ác quỷ, mặt trời, mặt trăng trong tay biến thành kiếm chém nó, đám ác quỷ xung quanh sợ hãi lui lại.
Lúc này, trên mặt âu Dương đã có đốm trắng, hắn ngoẹo đầu hỏi: “Các ngươi sợ sao?”
Đám ác quỷ giống như bị sỉ nhục, cũng bị chọc giận nên tiếp tục tấn công âu Dương.
âu Dương hơi cúi đầu, nghiêm túc nhìn. Mặt trời, mặt trăng trong tay biến thành hai cây đao.
Vô số ác quỷ xông tới, áo xanh tung bay. Một người giết một thế giới ác quỷ oan hồn!
Hôm nay ta dùng mặt trời, mặt trăng trong tay, để nói chuyện nghiêm túc với kẻ ác sau màn. Ta sẽ hỏi “nó” muốn gì? Bắt thằng ngốc nhất nhà ta để bắt nạt hắn sao?
Hôm nay âu Dương ta tới hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
âu Dương nhảy lên cao, tức giận vung đao, hét lớn: "Tên chó chết! Cái gì Tổ Uyên, cái gì kiếp nạn lớn? Ngươi trả sư đệ lại cho lão tử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận