Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 768: NẾU LÀ SỐNG KHÔNG TỐT, BẤT CỨ LÚC NÀO CŨNG CÓ THỂ TRỞ VỀ

"What, người bạn đồng hương này của mình có số đào hoa tốt như vậy? Trực tiếp được chỉ định hai người con dâu nuôi từ bé?" Nam hài nhìn vẻ mặt tươi cười của Bạch Vân sau lưng Mộ Vân Hải lúc rời đi.
Quay đầu nhìn về phía Hồ Đồ Đồ đang lộ ra vẻ mặt cổ quái, giống như nhận ra được điều gì, lập tức có chút đáng thương nhìn về phía thân ảnh Bạch Vân.
Đồng hương của mình bị người khác tính kế mà tưởng là mình đang kiếm bộn tiền!
Nhìn giống như cũng không phải chuyện gì xấu, chí ít phẩm hạnh tiểu a di, nam hài vẫn là hiểu rõ.
Tiểu a di nhà mình chắc chắn sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý gì với đồng hương đâu, dù sao tiểu a di lúc bình thường ngay cả dưới chân con kiến đều không đành lòng giẫm chết.
Đơn giản chính là, mình và vị đồng hương này sẽ tách ra, hai người sẽ sống ở những nơi khác nhau, ở thế giới này mà họ chưa hề biết đến!
Mình đi theo thiếu nữ đột nhiên xuất hiện, tự xưng là sư phụ của mình rời đi?
Nghĩ tới đây, nam hài đối với cuộc sống mới sắp bắt đầu, đột nhiên lại không có mong đợi gì.
Chí ít nam hài cảm giác được, nếu là thật sự bị thiếu nữ hay khóc nhè trước mặt dạy dỗ thì nam hài sẽ không học được điều gì tốt.
Nhưng mình có lựa chọn sao?
Có vẻ như cũng không có. . .
Nam hài ôm lấy con chó nhỏ bên chân đang nhe răng với Tàng Hồ, nhìn trước mắt thiếu nữ như có điều suy nghĩ hỏi: "Khi nào chúng ta đi?"
Hồ Đồ Đồ hơi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn nam hài hỏi: "Ngươi nguyện ý đi theo ta sao?"
"Vậy ta có thể nói không nguyện ý sao?" Nam hài thăm dò mở miệng hỏi.
Hồ Đồ Đồ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không được, nếu ngươi không nguyện ý, vậy ta sẽ đánh ngươi ngất xỉu rồi mang đi!”
Vậy cũng không được, tại sao ngài lại bận tâm hỏi ta có nguyện ý hay không làm gì?
Nam hài trợn trắng mắt, cảm giác mười phần có mười hai phần im lặng.
Mọi chuyện đã trở thành kết cục đã định, cho dù còn có rất nhiều nơi chỗ khiến nam hài cảm giác được nghi hoặc, nhưng chuyện nam hài phải rời đi đã được định sẵn!
Đêm nay, nam hài nằm trên giường cảm thấy hơi mất ngủ vì cuộc sống mới mà mình sắp đi đến.
Chuyện đã xảy ra hôm nay quá nhiều, giống như giấc mộng của mình từ tỷ phú trong thế giới này đến viện trưởng của cô nhi viện lại đến đại minh tinh, cuối cùng biến thành muốn đi tu tiên.
Rõ ràng là trầm bổng chập trùng hết một ngày, nhưng trong lòng nam hài không có bao nhiêu gợn sóng, thậm chí có một loại cảm giác giờ khắc này rốt cục đã đến rồi.
Giống như tất cả đã sớm được định trước trong cõi U Minh kia.
Bởi vì ngủ không được, cho nên đến khi đã khuya, nam hài cũng quên mình ngủ mất từ lúc.
Lúc nam hài mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, mơ hồ phát giác đượccó người lén lút đi vào gian của mình.
Trong giấc mộng giống như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nam hài trong mộng gặp được rất nhiều người, cũng mơ tới rất nhiều chuyện.
Nhưng mộng chính là mộng, tỉnh lại đã quên mất.
Chỉ cảm thấy một giấc ngủ này ngủ đến thần thanh khí sảng, toàn thân đều tràn đầy lực lượng.
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo, nam hài phát hiện bên gối nhiều thêm mấy kiện đồ vật.
Một cây trâm gỗ bình thường, một tấm bảng gỗ nho nhỏ, một con búp bê có chút tinh xảo, còn có một viên đá màu xanh.
Bốn món đồ vật chắc là hôm qua mình cảm giác có người lén lút đi vào phòng của mình bỏ vào sao?
Nam hài nhìn mấy cái món rách rưới bên gối cái này, suy nghĩ một chút vẫn là cầm đồ vật cất hết.
Lúc đeo tấm bảng gỗ treo ở trên cổ mình lúc, trong mắt nam hài nhiều thêm một tia thần thái không hiểu được.
Nam hài một tay nhấc rương hành lý, một tay ôm chú chó nhỏ, nhìn xem tiểu a di mang theo oa oa đồng hương trực tiếp bay lên trời xong, nam hài mới giật mình cảm giác được bây giờ đã đến cuối xuân.
Ngẫm lại vừa rồi người đồng hương tên Bạch Vân kia tùy tiện đập vào đầu vai mình, thề son sắt nói: "Huynh đệ, hai chúng ta khẳng định sẽ còn gặp mặt, đi vào trong thế giới này, không tu cái gì tiên, thực sự có lỗi với người xuyên qua như hai chúng ta, nhưng thế giới này chú định sẽ là thiên hạ của hai chúng ta, về sau hai ta nhất định ăn ngon uống say!"
Bạch Vân còn đang ngưu bức ầm ầm khoác lác với mình, mảy may không có cảm giác sắp tới mình sẽ rơi vào một cái hố nào cả.
Ngẫm lại hôm qua Hồ Đồ Đồ biểu lộ ra ý vị thâm trường, nam hài cũng nhịn không được đối trước mắt cái này đồng hương gửi lời chia buồn.
Còn tưởng rằng mình đi gặp lô đỉnh? Sợ rằng hắn bị kéo đi làm lô đỉnh mới đúng!
Hi vọng lúc gặp lại, vị đồng hương này sẽ không tán xác thân vong!
Gió xuân đến, mầm xanh đâm chồi, chính là thời gian tốt nhất để đi đạp thanh.
Hồ Đồ Đồ ôm Tàng Hồ sờ đầu nam hài nhẹ giọng nói: "Chúng ta cũng nên đi rồi!"
Nam hài khẽ gật đầu, kéo rương hành lý của mình đi theo Hồ Đồ Đồ rời đi.
Lúc đi ra cổng cô nhi viện cũng là lúc cổng cô nhi viện chậm rãi đóng lại. Nam hài lại đột nhiên nhớ tới cái gì.
Quay người đối cổng cô nhi viện chậm rãi đóng lại, khom người hành lễ thật sâu, người chưa ngẩng đầu, âm thanh lại lớn đến lạ kỳ: "Viện trưởng, cảm tạ mấy năm nay đã chiếu cố, không có cách nào dưỡng lão cho người! Chờ ta học thành tài trở về, cưới cho người mười tám cái nàng dâu làm ấm giường. . ."
Cánh cửa đang dần đóng lại đột nhiên dừng lại rồi trở lại bình thường.
Ầm, khi nam hài rời đi, cánh cửa cô nhi viện hoàn toàn đóng lại.
Cây thường xuân xanh mướt mọc lên như điên, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ cô nhi viện.
Nam hài nhìn cô nhi viện phủ đầy màu xanh lục trước mặt với chút miễn cưỡng. Sống ở đây nhiều năm như vậy, tự nhiên có rất nhiều tình cảm với nơi này.
Chỉ sợ sau khi hắn rời đi, cho dù là toàn bộ Phong Thành sẽ không biết, nơi này đã từng có một tòa cô nhi viện, mà bên trong cô nhi viện này đã từng ở một đám hài tử không có nhà.
Nam hài vốn buồn bã cảm thấy cơ thể mình chợt nhẹ hẳn, không biết lúc nào dưới chân nam hài có một con hạc giấy, con hạc giấy quay lại và hý lên như thể nó có sinh mệnh riêng vậy.
Chú chó nhỏ trong ngực mình bị hạc giấy bị, cáo mượn oai hùm sủa loạn.
Con hạc giấy vỗ cánh tiến về phía bầu trời bay đi.
Chở Hồ Đồ Đồ và nam hài trong nháy mắt biến mất ở trong tầng mây.
Đứng tại cửa sổ ở lầu hai, một mực lẳng lặng nhìn hạc giấy biến mất, Tạ Tân Tri mang trên mặt vẻ thoải mái có chút ý cười, nhẹ giọng nói giống như cáo biệt nam hài:
"Nếu như sống không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận