Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 386: Hôm nay ta mới biết ta là ta

Vị tiên nhân kia đã đuổi giết tới đây?
Cửu Vĩ bày ra tư thế tấn công, răng nhọn hơi lộ ra, miệng phun khói đặc màu trắng, cơ thể hơi cong, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Nàng tuyệt đối không phải đối thủ của tiên nhân, nhất là khi đã mất đi năng lực dự báo tương lai, ở trước mặt tiên nhân, nàng chỉ là một con sâu kiến hơi lớn thôi.
Nhưng dù có chết, nàng cũng phải đảm bảo thần hồn thứ ba ở sau lưng có thể sống sót, đây là hi vọng duy nhất để nàng và Đồ Vân có thể sống sót trên thế giới này!
Vừa rồi tiên nhân tỏ vẻ thích hồ ly con sau lưng, nói rõ nó tuyệt đối là quân cờ mà tiên nhân nhìn trúng!
Nàng bị xem như quân cờ vô số năm nên không muốn hồ ly con cũng rơi vào trong tay tiên nhân!
Hình như nàng áy náy vì việc làm lúc nãy và cũng chấp nhận con hồ ly ngốc sau lưng, Cửu Vĩ kiên quyết che Hồ Đồ Đồ ở phía sau, để tiên nhân không nhìn thấy nàng.
"Cút ra ngoài!" Cửu Vĩ gầm thét với người áo xanh, giống như một con thú mẹ đang che chở cho thú con.
Một bàn tay lớn bằng chân nguyên bóp cổ Cửu Vĩ, cơ thể khổng lồ bị chân nguyên nhẹ nhàng đè lên tường.
Hành động đó không có động tác thừa, Cửu Vĩ cũng không có năng lực đánh trả, nàng giống như gà con tùy ý bị chân nguyên khống chế.
"Cầu xin ngươi… tha cho nàng!" Cửu Vĩ chật vật, cầu xin người áo xanh trước mắt.
Người áo xanh hơi ngạc nhiên, dừng động tác lại, trong đôi mắt trong veo kia dần dần xuất hiện sự vui đùa.
Người áo xanh đè thấp giọng nói khiến nó trở nên khàn khàn: "Nghiệt súc dám chống đối tiên nhân. Ngươi đáng chết!"
"Chỉ cần ngươi tha cho nàng, muốn ta làm gì cũng được!" Cửu Vĩ không sợ nhìn chằm chằm người áo xanh trước mặt, nàng nói.
Nàng đã từng rất sợ tiên nhân nhưng bây giờ cũng không sợ, bởi vì nàng đã chịu đủ rồi!
Khi bị chia ra khỏi cơ thể Đồ Vân, nàng đã biết, mình chỉ là thủ đoạn để tiên nhân kiềm chế Đồ Vân thôi.
Nàng chỉ là nỗi căm hận mà tiên nhân tiện tay chế tạo ra để khiến Đồ Vân suy yếu thôi!
Nhưng bây giờ khi gặp hồ ly con, nàng cũng muốn bảo vệ nó.
Rõ ràng là do căm hận biến thành, vậy mà muốn bảo vệ, Cửu Vĩ cảm thấy mình hơi buồn cười.
Nhưng càng như vậy, lúc Cửu Vĩ đối mặt tiên nhân, ngược lại càng không sợ!
Người áo xanh thấy Cửu Vĩ thấy chết không sờn, hắn chậm rãi giơ tay lên, hình như Cửu Vĩ cũng chấp nhận số mệnh, nàng nhắm mắt lại.
Nàng không cảm nhận được đau đớn, cũng như cảm giác hít thở không thông.
Bàn tay bằng chân nguyên nhẹ nhàng vỗ đầu mình.
Cửu Vĩ đang nhắm mắt thì mở mắt ra, nàng nghi ngờ nhìn người áo xanh, chẳng lẽ bây giờ tiên nhân đã theo chủ nghĩa nhân đạo rồi sao? Còn phục vụ việc giảng giải thế nào là an tử?
"Nơi này ẩm ướt nhớp nháp, chẳng lẽ là nơi ở của người sao? Xem ra ngươi cũng vất vả!" Giọng nói đùa giỡn truyền đến, nàng nhìn thấy ánh mắt của âu Dương tràn đầy ý cười.
"Có ý gì?" Cửu Vĩ không hiểu chuyện gì xảy ra, nàng nhìn âu Dương, mà Đồ Đồ ở sau lưng thì vất vả chui ra khỏi cơ thể Cửu Vĩ.
Hồ ly con nghe được giọng âu Dương, nàng cầm kèn, ngạc nhiên nhìn âu Dương mà la lớn: "Đại sư huynh! Ngươi đến rồi!"
Hồ ly con nói xong thì nhảy xuống khỏi cơ thể Cửu Vĩ, nhào vào trong ngực âu Dương.
âu Dương ôm nàng, nhẹ nhàng nâng nhóc con lên, nhẹ giọng hỏi thăm vừa rồi Đồ Đồ xảy ra chuyện gì.
Hồ ly con cọ ngực âu Dương, ngửi mùi trúc trên người Đại sư huynh rồi nàng mới nói líu ríu: "Đại sư huynh, Đại sư huynh, mẫu thân Đồ Đồ trở về! Ngươi nhìn, ngươi nhìn đi! Mẫu thân, mẫu thân, đây là Đại sư huynh!"
Hồ ly con quay đầu, vui vẻ giới thiệu Đại sư huynh của mình cho Cửu Vĩ đang đờ đẫn biết.
"Tình huống gì vậy? Đại sư huynh? Thần hồn thứ ba nhận một vị tiên nhân là sư huynh?" Cửu Vĩ đờ đẫn nhìn Hồ Đồ Đồ bị âu Dương ôm trong ngực.
Cửu Vĩ nghe Hồ Đồ Đồ giới thiệu mình, nàng hơi đỏ mặt, xấu hổ, Hồ Đồ Đồ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tiên nhân trước mắt biết.
Nàng chỉ là kẻ trộm muốn chiếm cơ thể mà thôi, Cửu Vĩ vừa định mở miệng phủ nhận Hồ Đồ Đồ, nhưng đã bị âu Dương lên tiếng trước.
âu Dương nhìn Cửu Vĩ trước mắt, trong ánh mắt mang theo ý cười, hơi khom người: "Ngài là mẫu thân của Đồ Đồ sao? Lần thứ nhất gặp mặt, chào ngài!"
Giống như người vừa bóp cổ uy hiếp nàng lúc nãy không phải là âu Dương vậy, hắn ăn ý không nói vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Cửu Vĩ hồi sửng sốt nhưng lập tức hiểu tiên nhân muốn giữ hình tượng cho mình trước mặt hồ ly con, vội cuống quít đáp: "Chào ngài, đa tạ ngài chăm sóc nàng!"
Một người một cáo cúi đầu, ăn ý không vạch trần trước mặt Hồ Đồ Đồ, cũng ăn ý chấp nhận thân phận của nhau.
Mà ở bên ngoài, một luồng ánh sáng xuyên qua Vạn Yêu điện, xuyên vào bụng Tịnh Tử tới cống thoát nước.
Ánh sáng trắng chiếu vào Cửu Vĩ, Cửu Vĩ cảm giác cái đuôi bị đứt của mình đã mọc ra một cách kì lạ.
Trong hoảng hốt, một Cửu Vĩ khác ôm Cửu Vĩ trước mặt, sau đó cùng nhau hòa thành một.
"Là Đồ Vân đã chết? Hay là lực lượng của nhân cách tên Đồ Vân đã chết, được để lại nhưng cũng không tán thành nhân cách do căm hận biến thành này?" Trong đầu Cửu Vĩ có vô số ký ức ùn ùn kéo đến, ngơ ngác nhìn âu Dương và Hồ Đồ Đồ.
Ta là ta, Đồ Vân là ta, ta cũng là Đồ Vân, nàng cũng là Đồ Vân, nàng cũng là ta!
Cửu Vĩ nhìn Hồ Đồ Đồ trong ngực âu Dương một hồi, mới giật mình nghĩ tới thứ nhốt mình không phải hàng rào sắt trước mặt hay là mật thất u ám vĩnh viễn không có ánh mặt trời này mà là chính bản thân mình.
Là nhân cách luôn cảm thấy mình chỉ là vật thay thế do tiên tạo ra.
Cửu Vĩ đột nhiên cười, trong hoảng hốt, nàng giống như thấy được một bản thân khác bị tiên nhân cầm tù trên bầu trời, bị vô số xiềng xích trói chặt đang ngẩng đầu lên cười với chính mình.
Trái tim lạnh lẽo đột nhiên trở nên ấm áp.
Cửu Vĩ cúi đầu với người áo xanh, tỏ lòng biết ơn. Một là tạ ơn tiên nhân giúp mình tìm về bản thân, hai là giữ gìn mặt mũi cho mình trước mặt hồ ly con.
Hắn rất dịu dàng, là sự dịu dàng quan tâm từng chi tiết, đánh thẳng vào nội tâm!
Cửu Vĩ sẽ mãi mãi nhớ tới người áo xanh đó.
Mà âu Dương thì lại mịt mờ cười đáp với Cửu Vĩ!
Một thoáng khai sáng tỉnh ngộ, hôm nay ta mới biết ta là ta~
Bạn cần đăng nhập để bình luận