Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 760: SỐ MỆNH KỲ DIỆU

Nam hài nhìn Trần Trường Sinh, một thân tây trang thẳng tắp màu đen, tay cầm một cây quyền trượng, một bên mắt kính, hiển thị rõ ưu nhã quý khí, nhưng lại cho người ta cảm giác như một mãnh thú đang chờ thời cơ tấn công.
Thật ra nam hài đã sớm chú ý tới nam nhân mặc tây trang đen ở sau lưng, chú ý nhất là nồi chảo bát bồn đi theo phía sau nam nhân.
Kiểu người tốt nào sẽ có một đám nồi chảo bát bồn tự động đi theo phía sau?
Nhất là con gà đã bị vặt lông sạch sẽ, lắc lắc thân gà cởi truồng xinh đẹp đi theo sau lưng nam nhân sau, nam hài nhìn mà thấy tê cả da đầu.
Một ngày này cái gì cũng không làm nhưng toàn đụng tới ngưu quỷ xà thần!
Nam hài vốn chỉ muốn nhanh về nhà, suy nghĩ lại vẫn là quyết định vòng trở lại.
Bởi vì cuối con đường nhỏ này chính là cô nhi viện!
Nếu như người này tiếp tục đi lên phía trước, vậy rõ ràng hắn chính là muốn đi về phía cô nhi viện.
Hiện tại trong cô nhi viện, chỉ còn lại viện trưởng, tiểu a di còn có mình.
Mình lại không biết người này, lão đầu viện trưởng cũng sẽ không bị nhớ thương, vậy còn dư lại chỉ có tiểu a di xinh đẹp, lạnh lùng.
Nhìn đám nồi chảo bát bồn đi theo người này, nam hài biết người trước mặt chắc chắn không phải là người bình thường!
Nếu thật sự tới cô nhi viện, hắn có cần phải ngăn cản người này không.
Mình hôm nay vừa được Thành Hoàng gia cho bảo bối, thần tiên gia hỏa thập đối với yêu ma quỷ quái này chắc sẽ tạo thành một chút ma pháp tổn thương nhỉ?
Nghĩ thông suốt mọi chuyện xong, mặc dù trong lòng còn có chút sợ hãi, nhưng nam hài vẫn quyết định đi gặp nam nhân cổ quái trước mặt này một lần.
Trần Trường Sinh nhìn nam hài một chút rồi nhìn lon nước dưới chân một chút.
Hốt hoảng cúi đầu xuống, mũi chân điểm nhẹ, lon nước giống như quả bóng da lăn về phía nam hài.
Nam hài dẫm lon nước, chần chừ một chút, nhìn nam nhân trước mặt hỏi: "Đại thúc, thúc muốn đi đến chỗ nào?"
Nghe thấy nam hài hỏi thăm, Trần Trường Sinh giống như là hài tử vừa làm sai chuyện gì vậy, đại não cấp tốc vận chuyển: "Ta. . . Ta không sao. . . Ta đi dạo!"
Nam hài nghe thấy nam nhân trước mặt có chút sứt sẹo nói láo, lại giả vờ điềm nhiên như không có việc gì nói: "Đi dạo sao? Đi dạo tốt, nhưng đại thúc, đây là con đường chết, phía trước không có đường đi, nếu không ngươi đi nơi khác tản bộ nhé?"
Nghe thấy nam hài thăm dò hỏi thăm, Trần Trường Sinh sửng sốt một chút, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy nam hài ánh mắt có chút đề phòng, lập tức hiểu được nam hài này có ý đồ cảnh giác với mình.
Trần Trường Sinh cũng không nghĩ tới, nam hài đã không ra khỏi cửa trong một thời gian dài hôm nay lại ra khỏi cửa, cho nên mới sẽ ở chỗ này gặp phải nam hài.
Nhưng hắn còn chưa có làm cơm tối nữa làm sao có thể dẹp đường hồi phủ?
Trần Trường Sinh không dám cùng đôi mắt kia đối mặt, lần nữa cúi đầu, nói thật nhanh: "Không có việc gì, ta tùy tiện đi dạo một chút, đợi lát nữa ta lại quay trở lại!"
Nam hài nghe thấy Trần Trường Sinh trả lời, nụ cười đang duy trì trên mặt cũng có chút miễn cưỡng.
Đây là gặp phải tên cứng đầu rồi?
Nhất định phải đi tới cô nhi viện?
Nam hài đưa tay vào trong giỏ nắm chặt thanh quạt xếp mình vừa có được lúc nãy, khi ấy mới có một tia cảm giác an toàn.
Người này luôn cúi đầu, sẽ không phải tính toán làm sao qua loa tắc trách mình, sau đó tới cô nhi viện cướp tiểu a di đi mất đó chứ?
Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, trong lòng nam hài đối với nam nhân ở trước mắt càng thêm cảnh giác, cầm quạt xếp từ trong giỏ ra, soạt một cái mở quạt.
Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ niệm chú ngữ, đối Trần Trường Sinh liều mạng quạt: "Yêu ma quỷ quái mau rời đi! Yêu ma quỷ quái mau rời đi!"
"? ? ?" Trần Trường Sinh nhìn xem nam hài đang nhắm mắt lại còn niệm Phong Niệm chú với mình, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, nam hài đến cùng muốn làm gì.
Nhưng từ cái quạt xếp trong tay nam hài, Trần Trường Sinh có thể cảm nhận được thần đạo chi lực!
Dẫn dụ Đại sư huynh chuyển thế ra lại là tiểu tử Bạch Phi Vũ kia?
Ánh mắt Trần Trường Sinh trở nên nghiêm túc vốn là đã quyết định xong, không cho phép quấy rầy cuộc sống của hắn!
Người sư đệ này làm sao còn dám tự tiện tiếp xúc với nam hài.
Đôi mắt nhắm chặt của nam hài hơi mở ra, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Trần Trường Sinh.
Xong! Chuyện xấu!
Nam nhân trước mắt này thật đúng là không phải người!
Hắn tự nhiên có phản ứng với bảo bối của Thành Hoàng gia!
Nhìn Trần Trường Sinh đi tới chỗ mình, nam hài lập tức kinh hãi, liều mạng dùng quạt xếp quạt Trần Trường Sinh tới tấp.
Nhưng lại không có bất cứ cái gì xảy ra, Trần Trường Sinh càng đi tới càng gần.
Trong lúc nóng vội, nam hài đã ném chiếc quạt gấp vào nam nhân trước mặt!
Quạt này nếu ném vào người, gia hỏa đó cũng phải trả giá một chút chứ nhỉ?
Hài đồng năm tuổi có thể có lực đạo mạnh bao nhiêu chứ, quạt xếp cong cong vẹo vẹo bay về phía Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh không phí chút sức nào tiếp nhận quạt xếp, nhìn xem mặt trên thanh quạt xếp trong lòng giật mình!
Cái quạt xếp này lại là chủ thế giới Sơn Hà Xã Tắc đồ!
Gặp đồ như gặp Thần Chủ!
Cái Sơn Hà Xã Tắc đồ đối với thần đạo mà nói cực kỳ quan trọng!
Thần đạo có ba kiện trọng bảo!
Một là ghi chép tất cả tính danh của thần minh phong thần bảo thư!
Hai là đo đạt quy củ thiên địa Lượng Thiên Xích!
Thứ ba chính là cái này có toàn bộ chủ thế giới sông núi thủy mạch Sơn Hà Xã Tắc đồ!
Trọng bảo này có thể nói là biểu tượng của thần đạo.
Trọng bảo này lại bị Bạch Phi Vũ tiện tay ném cho nam hài!
Chẳng lẽ Bạch Phi Vũ không biết, đồ vật là trọng bảo thì phải chịu gánh nhân quả càng lớn sao!
Gia hỏa này đúng là chuyện tốt không có chuyện xấu dư thừa.
Lại còn muốn liên lụy Đại sư huynh vào trong nhân quả!
Một sự tức giận không tên từ trong lòng Trần Trường Sinh bay lên, ngay cả nam hài trước mặt cũng có thể cảm nhận được, Trần Trường Sinh đang đứng trước mặt mình toàn thân lạnh lẽo.
"Xong đời, lần này thật sự chọc con quỷ này tức giận rồi." Nam hài trong lòng gào thét một tiếng, hai chân có chút run lên, nhưng không có suy nghĩ chạy trốn.
Phía sau mình chính là cô nhi viện, nếu mình chạy trốn, chỉ sợ kẻ trước mặt tức giận sẽ trút xuống cô nhi viện.
Nếu như kẻ trước mắt này giết mình, dẫn phát một chút động tĩnh, nói không chừng còn có thể sớm để viện trưởng và tiểu a di có sự chuẩn bị.
Nam hài cũng không tin tưởng, những người năng lực giả kia đến đây nhận nuôi cô nhi sẽ đối với một người bình thường không có gì lạ là viện trưởng cô nhi viện lại khách khách khí khí.
Tưởng mình là tiểu hài tử năm tuổi nên lừa gạt mà!
"Ngươi còn nhỏ, không nên mấy chuyện mê tín dị đoan này, đồ vật này ta giúp ngươi giữ lại trước!" Trần Trường Sinh chịu đựng nộ khí, nhìn về phía nam hài, nhẹ giọng nói.
Không phải ta tin tưởng mê tín dị đoan là bản thân ngươi cũng đủ mê tín rồi!
Nhưng đối mặt với gia hỏa trước mặt không rõ nội tình ra sao, nam hài vẫn cười lớn lấy nhẹ gật đầu nói: "Ngài yên tâm, ta là người từ nhỏ đã luôn tin yêu khoa học!"
Nhìn nam hài trước mặt giả vờ giả vịt với mình, Trần Trường Sinh nở nụ cười.
Mặc dù không cách nào bù đắp cho Đại sư huynh, nhưng Đại sư huynh luôn một mực chiếu cố hắn, bây giờ đổi lại thành hắn chiếu cố Đại sư huynh.
Cảm giác số mệnh này không khỏi khiến Trần Trường Sinh cảm thấy kỳ diệu.
Trải qua nhiều một trăm vạn năm, đổi lại ta tới chiếu cố ngươi.
Thay vì lo lắng về nó, tốt hơn hết là hãy sống cho hiện tại!
Trần Trường Sinh nhìn nam hài duỗi ra một cái tay, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà!"
Nam hài nhìn về phía Trần Trường Sinh đang cúi đầu nhìn mình, không hiểu sao nam nhân trước mặt này lại cho hắn một loại cảm giác quen thuộc.
Giác quan thứ sáu nói với nam hài rằng nam nhân trước mặt sẽ không làm tổn thương mình.
Nghĩ như vậy nam hài, sắc mặt nam hài lập tức trắng bệch.
Không nghĩ tới tên trước mặt này đã khó dây dưa, lại còn biết mê hoặc nhân tâm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận