Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 495: Hồ ly con và lá cây

Hồ ly con xác định nàng không nhìn lầm, nàng quá quen gương mặt của cha thì sao có thể không nhận ra chứ?
Đạo sĩ mặc áo bào xám đưa lưng về phía nàng là Hồ Vân!
Không còn sự đùa giỡn, cũng không còn nét mặt tươi cười, gần gũi của lúc trước. Trên mặt chỉ có buồn bã, hai mắt đỏ hoe.
Hồ Đồ Đồ chỉ nhìn một chút đã đau lòng. Nàng không biết cha đã trải qua chuyện gì nhưng lúc nàng nhìn thấy Hồ Vân thì có thể cảm nhận được cha trải qua một chuyện đau khổ nhất cuộc đời.
Chuyện đau khổ nhất là đau đến không thể nói rõ, thế giới trong mắt người đó đã mất đi màu sắc vốn có, nó chỉ còn lại màu xám ảm đạm.
Đồ Đồ hơi cúi đầu nhìn ngôi mộ nho nhỏ, nàng đã hiểu ra. Ở đây chôn một người rất quan trọng với cha.
Nhưng ở đây chôn ai vậy? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Mẫu thân nói ở đây là thế giới của Đồ Đồ, vậy tại sao lại chôn người rất quan trọng với cha?
Hồ Đồ Đồ nhìn dòng chữ nàng không biết đọc trên mộ, lúc này mới nhận ra tầm quan trọng của việc học tập.
Nếu như không phải nàng mù chữ thì bây giờ chắc chắn sẽ biết, trong ngôi mộ này chôn ai.
Nhưng chuyện này không thể làm khó Đồ Đồ thông minh!
Hồ ly con chạy chậm đến trước bia mộ, nàng nhăn mặt, cố gắng muốn nhớ kĩ tất cả chữ trên bia mộ. Chỉ cần nhớ kĩ hình dạng của chúng, đi ra ngoài viết cho Đại sư huynh nhìn, Đại sư huynh nhất định có thể nhận ra!
Hồ Đồ Đồ đắc ý khen thầm nàng là người thông minh nhất thiên hạ.
"Hì! Mệt mỏi quá!" Hồ ly con mệt lả ngã xuống đồng cỏ, nhìn bầu trời xanh thẳm.
Quá khó khăn, quá khó khăn, nàng nhớ kĩ nhưng vừa quay đầu thì quên, chỉ có thể học lần nữa, sau đó lại quên.
Nàng không phải người ngốc nghếch, nhưng chữ trên bia mộ quá khó nhớ.
Hồ ly con vất vả nhớ xong, giống như hoàn thành một việc rất khó, nằm trên đồng cỏ nghỉ ngơi.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, trong lòng vẫn tò mò.
Thế giới giống như giấc mơ này có liên quan gì tới nàng?
Vì sao người quan trọng với cha lại được chôn trong thế giới của nàng?
Lực lượng mà mọi người muốn nàng lấy là cái gì?
Hồ ly con suy nghĩ rồi nhìn về phía cây lớn. Cành lá rậm rạp đung đưa theo gió.
Hồ ly con đứng dậy, chạy như bay tới chỗ cái cây. Mỗi chiếc lá trên cây là một đoạn kí ức. Chỉ cần nàng xem hết những chiếc lá này thì nhất định có thể biết đã xảy ra chuyện gì.
Nếu vậy thì cần gì đi học chữ nữa chứ? Cứ đi tìm hiểu ngọn gốc của mọi chuyện là được.
Nàng đúng là người thông minh nhất thiên hạ.
Hồ ly con dùng cả tay chân, phí sức leo lên tán cây. Nàng ngồi trên tán cây, nhìn ra phía nơi xa, cảm nhận được gió nhẹ khiến lá cây lắc lư.
Nàng cảm thấy trong lòng bình tĩnh, giống như cảm thấy mình đã từng ở đây rất lâu.
Nàng lắc lư chân ngắn, miệng hát khúc đồng dao mà Đại sư huynh thường ru nàng ngủ, nàng giơ tay chạm vào chiếc lá bên cạnh.
Trên mỗi chiếc lá đều có một đoạn hình ảnh giống hệt vừa rồi. Chỉ cần nàng chạm vào thì lá cây sẽ biến thành ánh sáng rồi biến mất trên nhánh cây. Mà trên chiếc lá là hình ảnh của cha và tỷ tỷ xinh đẹp kia.
"Ha ha ha, khi còn bé cha cũng tè ra quần!"
"Hì hì hì, cha ăn vụng bị nhéo lỗ tai!"
"Cha thật ngốc, đi đường cũng bị ngã sấp mặt!"
...
Hồ ly con nằm trên tán cây, xem những việc xấu hổ của Hồ Vân khi còn bé, cười khanh khách.
Không ngờ khi còn bé cha hoàn toàn không khôn khéo như bây giờ mà ngược lại ngây ngô, ngốc nghếch!
Cha ngây ngô, ngốc nghếch như mà khi trưởng thành lại thông minh, vậy thì Đồ Đồ ta trưởng thành chắc chắn sẽ thông minh nhất!
Hồ ly con nhìn kí ức trên lá cây, tin tưởng nàng sẽ có một tương lai sáng lạn.
Dù sao thì cha còn chảy nước mũi và đái dầm tới năm tám chín tuổi. Đồ Đồ ta lúc năm tuổi đã không đái dầm nữa!
Hồ ly con hứng thú xem kí ức trên lá cây. Một giọt nước rơi xuống lá cây trước mặt lúc nào không hay.
"Hả?" Hồ ly con đang tập trung xem thì ngơ ngác.
Không biết từ lúc nào, nàng đang vui vẻ xem những chuyện xấu hổ của cha mà bây giờ lại buồn bã hai mắt đẫm nước.
Hồ ly con nhìn hai móng vuốt đang nắm chặt lá cây, ngơ ngác hỏi bản thân: "Vì sao... Vì sao ta lại khóc?"
Lúc này trong hai mắt hồ ly con đã ngấn đầy nước mắt, rõ ràng nàng không muốn khóc, nhưng vì sao không khống chế được mà vẫn rơi nước mắt?
Nước mắt không chịu khống chế, cứ không ngừng chảy ra, hồ ly con nâng móng vuốt không ngừng lau nước mắt. Nhưng nước mắt càng lau càng nhiều. Thậm chí bởi vì khóc mà nàng không nhịn được nấc.
Có phải bởi vì nàng nhìn lén kí ức trên cây nên cha tức giận, trừng phạt nàng không?
"Hu hu... Nấc!... Hu hu... Ta sai rồi, ta không nhìn nữa!"
Hồ Đồ Đồ thật sự khóc khi đột nhiên bị sự khác thường của mình hù.
Đột nhiên có một cái tay nhẹ nhàng sờ đầu nàng. Giống như đang an ủi rồi giống như đang oán trách tiểu gia hỏa này.
Hồ ly con cảm nhận được mình bị nhấn đầu nên không tự chủ được than một tiếng.
"Hả?"
Hai mắt hồ ly con đẫm nước, mông lung ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nàng nhìn về phía nhánh cây, không biết vô số lá cây đã biến mất lúc nào. Chỉ còn lại thân cây trụi lủi, hai tay nâng chiếc lá cuối cùng.
Không biết từ khi nào, cây to cành lá rậm rạp đã khô héo, chỉ còn lại những nhánh gỗ khô, tạo cảm giác tiêu điều.
Gió ngừng thổi, hồ ly con cũng ngừng khóc.
Khi lá cây trong tay biến thành ánh sáng, đôi mắt ngốc nghếch bị thay thế bằng sự đau khổ.
Cảm giác khó tả xuất hiện trên mặt hồ ly con. Hai tay nó rủ xuống, cô đơn ngồi trên cành cây, nhìn ngôi mộ nhỏ phía dưới.
Trên tán cây, nhìn xuống ngôi mộ chỉ cảm thấy nó nhỏ hơn nhiều. Nhỏ đến mức chứa không nổi một người, nhưng bây giờ trong mắt Hồ Đồ Đồ, nó lại rất lớn.
Lớn đến mức có thể chứa toàn bộ thế giới của nàng.
Hồ Đồ Đồ đổi tư thế, dựa vào thân cây, nghiêng đầu nhìn phương xa. Vẻ mặt đã bình tĩnh nhưng vẫn còn đau khổ.
Im lặng một lúc, một giọng nói không thuộc về Hồ Đồ Đồ phát ra từ miệng nàng: "Hồ Vân? Đứa nhỏ này thật là… lấy tên kiểu gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận