Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 755: Cầu nguyện

Cô nhi viện nhộn nhịp mấy ngày qua giờ đã vắng vẻ chỉ còn mình nam hài, nhưng nam hài vẫn giữ những thói quen thường ngày.
Ngủ cho đến khi tự tỉnh sau đó thì ăn trưa đến chiều lại đọc sách dưới nắng, đến tối sau khi ăn no nê xong thì đi dạo cùng tiểu a di rồi lên giường đi ngủ.
Đối với tiểu hài tử mà nói cuộc sống đó có chút nhàm chán nhưng dường như điều đó lại phù hợp với nam hài trước mặt này.
Khuôn mặt chừng năm, sáu tuổi của nam hài lại có dáng vẻ của một lão cán bộ đã nghỉ hưu.
Đặc biệt là sau khi mọi người rời đi, thức ăn trong cô nhi viện càng trở nên tốt hơn
Dừng lại thực đơn bốn món mặn một món canh hàng ngày mà đổi thành những món ăn tinh xảo giống như là món ăn được làm từ tay của một đầu bếp năm sao.
Viện trưởng đây là đụng phải dây thần kinh nào nên mới đột nhiên thay đổi như thế?
Chẳng lẽ định đóng cửa cô nhi viện rồi mở quán ăn sao?
Có lẽ mình sẽ tiếp quản một nhà hàng năm sao trước khi ba mươi tuổi?
Nhưng nhìn bây giờ cả ngày trải qua đều trong sự tẻ nhạt, ngột ngạt, cả ngày không có việc gì làm.
Mộ Vân Hải là người chịu trách nhiệm chăm sóc nam hài lại thấy có chút lo lắng.
Nam hài ở cái tuổi này vốn nên có năng lượng vô hạn sau đó thì chạy nhảy như khỉ khắp nơi nghịch làng phá xóm mới đúng chứ.
Cứ như thế này mãi sẽ sinh bệnh mất!
Đông đi xuân đến, lại đến Hạ Chí.
Trong không khí cũng bắt đầu khô nóng dần lên, ăn xong cơm trưa nam hài mang ghế ra bóng cây nằm nghỉ trưa, vừa mới định cầm sách lên, lại bị một bàn tay trắng ngọc ngà ngăn lại.
"Tiểu a di, thời tiết đẹp như vậy mà người không đi xem mắt, cứ suốt ngày quan tâm tới ta làm gì? Cẩn thận không lấy được chồng!" Nam hài nheo mắt, lười biếng nói.
"Hôm nay là hạ chí, đám tiểu tử hài kia cũng đã rời đi đã nửa năm rồi, ngươi đi đến miếu Thành Hoàng trong trấn thần cầu nguyện cho bọn chúng đi!" Mộ Vân Hải giơ đựng một bó hương và một ít trái cây để mang đi làm cống phẩm.
Nghe thấy Mộ Vân Hải nói như vậy, tiểu tử lười biếng cũng ngồi dậy, nhìn bầu trời trong xanh, nhàn nhã nói: "Đã nửa năm trôi qua rồi sao? Thời gian trôi nhanh quá!"
Nghe thấy vài tiếng thở dài, Mộ Vân Hải có ảo giác, nam hài trước mặt còn có ký ức kiếp trước.
Nhưng trải qua hai năm này ở chung sớm chiều, Mộ Vân Hải có thể khẳng định, nam hài này mặc dù có mang theo một vài ký ức kỳ quái, nhưng hắn tuyệt đối không có ký ức kiếp trước.
Có lẽ, hắn vẫn đang diễn xuất, dù sao thì hắn cũng rất biết diễn xuất!
Hắn không chỉ lừa dối họ mà còn có thể lừa dối cả thiên địa này!
Lúc Mộ Vân Hải lấy lại tinh thần thì nam hài đã mang theo giỏ ra khỏi cô nhi viện, tiện tay từ trong giỏ lấy ra một cái quả táo , vừa đi vừa ăn.
Những gì đọng lại trên tấm lưng nhỏ nhắn là hình bóng người mặc bộ y phục tà áo xanh của kiếp trước.
"Cho nên, ngươi rốt cuộc là biết hết mọi chuyện hay giả vờ không biết?" Mộ Vân Hải nhìn bóng lưng nam hài, thấp giọng tự lẩm bẩm.
Đúng như suy nghĩ của Mộ ‌Vân Hải, nam hài có bí mật của mình.
Nam hài cũng biết rất rõ ràng, mình là người xuyên không!
Mình từ một nơi có khoa học kỹ thuật tương đối phát triển xuyên qua thế giới này!
Mọi thứ ở kiếp trước đều mơ hồ không rõ, đến thế giới ở kiếp này thì vẫn chưa thể quen thuộc với nó.
Mới đầu khi đi vào thế giới này nam hài tràn đầy hưng phấn!
Bắt đầu với thân phận cô nhi xuyên qua đến thế giới này, đây còn không phải đây là mệnh của nhân vật chính sao.
Vốn còn muốn dựa vào ký ức tiên tiến của kiếp trước một đường đi thẳng đến hạnh phúc nhân sinh.
Những kỹ năng cần thiết cho người xuyên không: thủy tinh, xi măng, thuốc súng và rượu đế. . .
Dù hắn không hiểu gì, nhưng làm thế nào để chế tác thì vẫn biết một chút.
Lúc nam hài hùng tâm tráng chí, tự tin chỉ cần mình ra tay một chút thì lập tức có thể đạt được mục tiêu nhỏ là trở thành tỷ phú trước mười tuổi nắm mười tỷ trong tay.
Nhưng khi đi theo viện trưởng vào thành phố, ngồi trên xe buýt hơi nước nhìn nền đất lát xi măng, cách cửa sổ ngẩn người nhìn các tòa nhà cao tầng.
Giấc mơ tỷ phú 10 tỷ lúc ấy cũng vỡ vụn theo!
Có lầm hay không, nhìn xem trình độ văn minh của Phong Thành chỉ sợ chút kỹ năng mà mình biết kia đã bị người ta chế tạo từ đời nào rồi đi?
Chẳng lẽ trước khi mình xuyên qua thì đã có một thằng xui xẻo nào đã xuyên qua trước rồi?
Mình cũng không thể chế tạo máy quang khắc, chế tạo Chip, sản xuất smartphone được?
Cảm giác được tiền đồ trong tương lai thật ảm đạm, nam hài lần đầu tiên cảm thấy thế giới mà hắn xuyên không qua không tốt như hắn tưởng.
Cũng bày tỏ sự tức giận với cái tên xui xẻo nào đó đã xuyên qua trước hắn.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, từ ước mơ trước mười tuổi trở thành tỷ phú đã chuyển sang ước mơ sau ba mươi tuổi có thể tiếp nhận chức viện trưởng của cô nhi viện.
Mặc dù tâm trí của mình đối với cuộc đời trong kiếp trước rất mơ hồ, nhưng nam hài cũng rất biết rõ là kiếp trước của mình cũng lắm chỉ là một người bình thường.
Người bình thường ở trong một thế giới bình thường nên có một dáng vẻ bình thường.
Với tính cách tới đâu hay tới đó cũng khiến cho nam hài rất nhanh tiếp nhận hiện thực.
Nhưng nửa năm trước đã lật đổ hoàn toàn nhận thức của nam hài đối với thế giới này. ‌
Thế giới này tuyệt đối có một lực lượng siêu phàm không thuộc về thế giới bình thường này!
Những người mà đi đến cô nhi viện nhận nuôi tiểu hài tử, đều mặc quần áo hoa lệ tiên diễm, mỗi người cũng đều có lực lượng siêu phàm.
Chí ít ở trong trí nhớ của kiếp trước không có cao thủ có thể dùng tay không chơi đùa với lửa và cách không trung bắt được đồ vật.
Mà những người đó trong lúc dụ dỗ tiểu hài tử kia hắn đều chứng kiến hết tất cả.
Nếu cái đồ chơi này nếu là ảo thuật, thì e rằng toàn bộ rạp xiếc thú sợ đều không có người kế nghiệp.
Mà dù mình cũng từng thử tự đề bản thân nhưng những người này khi thấy hắn là sợ như thấy quỷ vậy, hận không thể trốn đi thật xa.
Thế nên hắn cũng nhận ra được có thể là tư chất của bản thân quá kém, những người này căn bản Chương mắt mình.
Lúc đệ đệ nói với mình, tiểu tử này cũng được người khác chọn trúng, nam hài cũng vì âu Dạ cảm thấy cao hứng.
Mặc dù mình không có bản lãnh gì, nhưng đệ đệ nhà mình có bản lĩnh!
Trong lòng nam hài vì đệ đệ nhà mình mà cảm thấy cao hứng.
Thoáng một cái đã qua nửa năm, cũng không biết âu Dạ bây giờ đang ở đâu, sống như thế nào nữa?
Liệu có trách hắn tự tiện chủ trương không?
Thả hồn theo gió cả đoạn đường cuối cùng nam hài cũng đi tới một tòa miếu thờ.
Mà hình như hôm nay không phải là một ngày tốt, cửa lớn miếu thờ mở ra nhưng lại không có khách hành hương tới.
Nam hài xách giỏ theo nhìn đặc biệt bắt mắt, như thể hôm nay là vì mình đặc biệt chuẩn bị.
Nam hài nhìn vào giỏ của mình, ngoại trừ một bó nhang, trái cây vốn mang theo cúng không cẩn thận bị mình ăn hết. ‌
Nghĩ tới đây, nam hài không khỏi có chút chột dạ hay là để hôm khác?
Nhìn thấy cửa lớn vắng ngắt không bóng người, nam hài đang định quay người rời đi.
"Tiểu bằng hữu đã tới đây, tại sao lại muốn rời đi?" Một giọng nói vang lên từ bên cạnh nam hài.
Nam hài ngước lên và thấy một người đàn ông đẹp trai trong bộ âu phục màu trắng đang nhìn hắn và mỉm cười.
Nam hài vô thức dời chiếc giỏ trong tay ra phía sau, có chút xấu hổ nói: "Ta thấy hôm nay giống như không có mở cửa đang định hôm khác lại quay lại!"
Nam nhân liếc nhìn chiếc giỏ trong tay nam hài, hắng giọng nói:"Chọn ngày không bằng gặp ngày, hữu duyên không phân cao sang thấp hèn, cho dù không có cống phẩm, thần minh cũng sẽ lắng cũng nghe cầu nguyện của thế nhân!"
Người này nhìn chó thế không biết, nói lảm nhảm cái gì đó?
Nam hài có chút cảnh giác nhìn nam nhân, nhưng nghĩ tới mình là tới nơi này để cầu phúc cho đám hài tử của cô nhi viện.
Nhưng nghe nam nhân có vẻ ngoài nho nhã này nói ít nhiều cũng chó chút đạo lý.
Dù sao đã đến rồi vậy thì dứt khoát tiến vào. Thế là nam hài mang theo cái giỏ đã không còn trái cây đi vào trong miếu thờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận