Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 628: Muốn giết ta, phải qua cửa Đại sư huynh nhà ta trước đã

“Nhiều người như vậy ăn hiếp mình ta à?”
“Ta không biết mách người khác chắc?”
“Ta cũng có Đại sư huynh đấy nhé!”
Động Hư Tử nhìn ma khí cuồn cuộn ở trước mặt, khi nhìn về phía ba mươi bốn tên Tiên Nhân kia, áp lực vô tận trong lòng hắn bị quét sạch sành sanh! Thậm chí trong mắt hắn còn có một tia khiêu khích!
Ma khí cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống đất, hóa thành một bộ áo choàng màu đen, áp lực đáng sợ tỏa ra từ trên tấm áo choàng đen.
Một người đàn ông cao gần ba mét hiện lên, tà khí trong mắt hắn mang theo uy áp từ bề trên mà quét về phía các tu sĩ bị Tiên Nhân chiếm xác.
Những tu sĩ đạt cảnh giới gần như tiên nhân kia nhao nhao trốn chạy khỏi ánh mắt ấy, không dám đối mặt!
Những Tiên Nhân này ẩn náu vô số năm trong vòng luân hồi, họ không thể nào nghĩ ra được ma tộc mặc áo bào đen trước mặt này rốt cuộc là ai!
Mười hai Ma Thần trước đây không phải đã sớm bị bọn họ xúi giục Tam tổ trấn áp rồi hay sao?
Trong thời đại khi Tam tổ tiến hóa vạn vật, thân là tiên bẩm sinh, bọn họ lúc đó còn chưa tìm ra đường tu đạo. Mười hai Ma Thần tu luyện nhục thân và các phép thần thông gần như là nhóm tiên bẩm sinh đầu tiên
Nếu không phải bọn họ đã xúi giục, khiến mười hai Ma Thần khi khiêu chiến với Tam tổ khai thiên, dẫn đến kết quả mười hai Ma Thần đều bị Tam tổ khai thiên cùng nhau trấn áp, bằng không, sau khi Tam tổ về trời, mười hai tên Ma Thần ngồi xổm bên ngoài tiên môn thì ai cũng không thành tiên nổi!
Sức mạnh của Ma Thần đáng sợ như thế đó!
Nam nhân còn đáng sợ hơn cả mười hai Ma Thần này đến tột cùng là kẻ nào? Uy áp đáng sợ như thế này, khiến cho những kẻ đã từng là Tiên Nhân như bọn họ cảm thấy bị đè nén!
Người mặc áo bào đen trước mặt này mang đến cảm giác áp lực, tựa như người đứng trước mặt họ mới thật sự là Tiên Nhân, còn họ chỉ là con sâu cái kiến trước mặt Tiên Nhân mà thôi!
Người trước mắt này rốt cuộc là ai?!!
Chưởng giáo ngồi ở vị trí đệ nhất thiên hạ đã lâu, khi người này xuất hiện lại ấm ức nói: “Đại sư huynh, chính là bọn chúng!”
Trọng Minh nghiêm túc cười nói: “Chỉ vài tên tôm tép thế này, vậy mà lúc trước lại khiến ta tìm kiếm nhiều năm như vậy? Thậm chí còn khiến ta phải trả giá đắt?”
Khi giọng nói của Trọng Minh vang lên, hơn ba mươi tu sĩ cảnh giới ngụy tiên cùng nhau lùi lại một bước, kinh hãi nhìn Trọng Minh trước mặt!
Là hắn!
Là tên quái vật đuổi giết bọn họ mấy chục năm khi họ vẫn còn là Tiên Nhân, thậm chí còn xông vào luân hồi chém giết chân linh của một vị Tiên Nhân!
Vốn họ tưởng rằng Trọng Minh đã bị ép phải vào vòng luân hồi, trở thành người bảo hộ vòng luân hồi ở phương nhân gian kia, không ngờ hắn vẫn còn sống!
Ba mươi bốn vị ngụy tiên nhanh chóng liếc nhìn nhau, sau đó nháy mắt chạy tứ tán!
Trốn! Trốn! Trốn!
Không trốn thì thật sự sẽ chết!
Các Tiên Nhân chưa từng biết chết là gì, lúc này cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi sợ cái chết!
Tiên Nhân đã chiếm được thân thể của sinh linh, chân linh vốn được giao phó cho đạo tự nhiên sẽ bị máu thịt sinh linh chiếm lấy, hóa thành hình thức tối thượng của thần hồn.
Thay vì nói trước đây bọn họ đã từng là Tiên Nhân, chi bằng nói họ chẳng qua chỉ là những sinh linh bước được nửa bước đến cảnh giới Tiên Nhân mà thôi.
Tiên Nhân thì khó giết, nhưng sinh linh thì không như thế!
Sinh linh khi bị giết lập tức sẽ chết!
Mà sau khi bị ép đến đường cùng, Tiên Nhân không còn cách nào khác mà phải đi đến bước này! Đi đến bước này cũng đúng lúc rơi vào âm mưu của Động Hư Tử và Trọng Minh.
Chân linh Tiên Nhân thì còn khó đối phó, chứ vài chục con chó ngụy tiên nhân thì khó giết thế nào được?
Đối mặt với sự sắp xếp thế này, mọi việc đều phát triển thuận lợi đến mức khiến Động Hư Tử và Trọng Minh phải thở gấp.
Thật sự là quá thành công, thành công đến nỗi hai người cũng không dám tin!
Ba mươi bốn vị Tiên Nhân, lúc này lại biến thành ba mươi bốn sinh linh tầm thường trước mặt bọn họ.
Sau vô số năm diễn biến, sư phụ và bảy đệ tử Thanh Vân bọn họ cũng chỉ còn lại hai người sư huynh đệ hắn.
Bây giờ thù mới hận cũ cùng tính một lượt, những Tiên Nhân trước đây này và những tu sĩ hiện tại, hôm nay chỉ một bên có thể sống sót.
Dù là thiên hạ đệ nhất trong giới tu hành hay là Ma Tôn của Ma Giới, cả hai kẻ đều sống chó!
“Để thoát một tên nào thì ngươi cũng ở đây tự sát luôn đi!” Trọng Minh giơ tay lên, chậm rãi cởi nút thắt buộc áo choàng đen ở trước ngực, từ tốn nói.
Động Hư Tử ngồi trên hạc lớn bảy sắc cười haha, chậm rãi đứng dậy, con hạc bảy sắc dưới chân nháy mắt biến mất.
Đám ngụy tiên chạy trốn tứ phía như đâm phải một bức tường vô hình, bất ngờ không kịp đề phòng, đám ngụy tiên này bị đâm đến choáng váng mặt mày.
Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, bức tường vô hình khắp bốn phía giống như bức tường người được tạo thành từ vô số bóng người to lớn.
Dường như chúng sinh toàn thế giới đều không cho bọn chúng rời đi.Phảng phất thiên địa chúng sinh không cho bọn hắn rời đi.
Đám ngụy tiên quay đầu nhìn lại, Động Hư Tử thường ngày mang bộ dáng “lão tử chính là kẻ đứng đầu thiên hạ” đang cười tủm tỉm đứng sau lưng Trọng Minh, tay phải nâng lên, hơi khẽ nắm lại.
Động Hư Tử nhìn thấy đông đảo ngụy tiên đang nhìn mình, cười tủm tỉm mở miệng nói: “Thực không dám giấu giếm, vừa rồi ta đến muộn như vậy, chính là vì thi triển phương pháp này, phương pháp này là Tam Thi của ta biến thành, dung hợp lực lượng pháp tắc của chúng sinh, tên là: Lồng giam thiên địa!”
Sau khi nói xong, Động Hư Tử còn khéo léo hiểu chuyện mà nói: “Phương pháp này dựa trên cơ sở của phương pháp trảm Tam Thi, cả thế giới đều vì ta mà tạo nên lồng giam, không phải hai Tiên Nhân thì không phá được! Ta nghĩ các vị ngồi đây đều không phải Tiên Nhân rồi, vẫn còn cách khác có thể phá giải phương pháp này, thật ra rất đơn giản, chỉ cần giết ta là được rồi!”
Động Hư Tử giảng giải nhiệt tình trìu mến, tuy nói sự thật, nhưng những tên ngụy tiên này một chữ cũng không tin!
Những lời từ miệng một tên tính kế bọn họ không biết bao nhiêu năm, bọn họ làm sao mà tin được?
Động Hư Tử hiển nhiên nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt đám ngụy tiên, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, giơ ngón tay lên chỉ Trọng Minh trước mặt mình mà nói: “Đương nhiên, nếu các ngươi muốn giết ta, vậy phải qua cửa Đại sư huynh nhà ta trước đã!”
Trọng Minh hừ lạnh một tiếng, nâng tay lên, ném áo bào đen về phía sau cho Động Hư Tử, để lộ một thân quần áo luyện công màu đen, chậm rãi lấy ra một bộ móng hổ từ trong ngực mà đeo lên ngón tay, bình thản nói: “Ngậm miệng đi, nếu mà quần áo ta dính bẩn, ta sẽ vặt đầu ngươi xuống!”
Một tay Động Hư Tử lập tức giơ lên, vội vàng ôm lấy áo bào đen của Đại sư huynh nhà mình, thành thật im lặng, lộ ra dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Động Hư Tử thật sự lo quần áo dính bẩn, dù Đại sư huynh sẽ không thật sự vặt đầu hắn xuống, nhưng nếu đánh hắn một trận thì chắc chắn hắn chạy không thoát.
Vị Đại sư huynh nhà mình đã từng bất chấp mọi chuyện mà che chắn trước mặt bọn họ.
Sau khi sư phụ đi, danh tiếng của Thanh Vân Tông được tạo nên bởi từng cú đấm của Đại sư huynh!
Mấy anh em trong bảy đệ tử Thanh Vân, ai mà không từng hứng chịu nắm đấm của Đại sư huynh Trọng Minh?
À, phải, Tô Tiểu Thất không có ăn đòn, chỉ là mỗi ngày đều bị chửi đến bật khóc!
Hồ Vân chịu đòn thảm nhất, gần như là ba ngày ăn trận đòn nhỏ, năm ngày lại ăn một trận đòn lớn.

Nhớ đến những chuyện đã qua, Động Hư Tử không nhịn được mà cười một tiếng khó hiểu, sau đó buồn bã nhìn về bóng lưng của Trọng Minh.
Có thể là do sư phụ đột ngột ra đi, khiến cho Trọng Minh cũng đột nhiên trở nên vô cùng khắt khe với bọn Động Hư Tử.
Trọng Minh trở nên vô cùng cứng đầu, lại chuyên quyền độc đoán.
Cũng có thể bởi vì nguyên nhân huynh trưởng như cha, đám Động Hư Tử cũng đã luôn nghe lời Đại sư huynh nhà họ.
Chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, khi Trọng Minh lần nữa đưa lưng về phía Động Hư Tử, lần nữa che chắn trước mặt Động Hư Tử, một người là thiên hạ đệ nhất không biết bao nhiêu năm nay lại cúi đầu nhìn tay phải, cưỡi khẽ một tiếng rồi than thở: “Cảm giác này thật sự rất tuyệt!”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận