Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 413: Lăng Phong lúc này

Trong một tiểu viện cách chỗ Tạ Tân Tri không xa, Lăng Phong mặc một thân áo đỏ, xếp bằng lơ lửng trên không trung, pháp tắc lưu chuyển xung quanh, phù văn mịt mờ huyền ảo xuất hiện quanh thân.
Lăng Phong chậm rãi mở mắt ra, đôi con ngươi trong mắt tràn đầy hờ hững, đồng tử trống rỗng, phảng phất như chẳng có vật gì có thể lọt vào đôi mắt này.
Cảnh giới không ngừng hỗn loạn, mỗi lúc một gia tăng, một giây sau, hắn ngưng tụ pháp tắc của chính mình, thành công trở thành đại tu sĩ cảnh giới Hợp Thể.
Cuối cùng còn thiếu một chút, nhưng cũng đủ rồi!
Bóng hình phóng đại trong mắt hắn, đạo bào hoa lệ, biểu lộ rõ ràng lúc này Lăng Phong đang hành động liều lĩnh, bắt đầu hiển lộ tài năng!
“Nhiều nhất là hai ba năm sẽ đạt đến Xuất Khiếu đỉnh phong, nửa bước đến cảnh giới Hợp Thể, thân thể này của ta tuy không phải là cực phẩm, nhưng cũng xem như thiên tư vô cùng tốt, bản thân ta trước đây thật đúng là phế vật!” Lăng Phong trong lòng hừ lạnh một tiếng, thản nhiên đáp xuống mặt đất, tay cầm một thanh quạt xếp, chậm rãi dạo bước trong phòng.
Hắn đã bị vây hãm bên trong khoảng không vô tận không biết bao năm, chẳng có việc gì để làm, trừ việc hối hận và oán hận đến vô tận, hắn đã liên tục suy ngẫm, suy ngẫm về cái cực hạn của các loại công pháp.
Tam Thi chi pháp của Động Hư Tử đã được hắn mang ra suy ngẫm không biết bao nhiêu năm tháng.
Và hắn cũng đã ngẫm ra được công pháp thích hợp nhất với hắn.
Nếu nói về người có những lý giải tu luyện công pháp sâu sắc nhất trên thế giới này, Lăng Phong không dám nói mình đứng đầu, nhưng ít nhất có thể được xếp vào top 3.
Dưới đại tu sĩ pháp tắc, không có bất kỳ công pháp nào có thể qua mắt được hắn.
Lại thêm tư chất của bản thân hắn, mặc dù không được gọi là thuộc nhóm đứng đầu, nhưng cũng là dạng hiếm có khó tìm trên thế gian.
Lăng Phong cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ trong vài năm, hắn đã từ giai đoạn vừa tiến giai Xuất Khiếu, đến lúc Xuất Khiếu đại viên mãn.
Thậm chí không thể một bước tiến ngay vào Hợp Thể cảnh, hắn còn cảm thấy hơi bất mãn.
Tất cả đều đang tiến triển đều đặn theo kế hoạch, dù lúc trước hắn từng để lại một trận gió tanh mưa máu.
Vẫn là nhờ mượn được khí vận nhân gian, âm thầm dẫn đường cho Thường Hiểu Nguyệt đến nhân gian này.
Mọi thứ đều đang đi đúng hướng theo kế hoạch.
Như một cái túi đã buộc sẵn, chực chờ Thường Hiểu Nguyệt vào đến kinh đô, lúc đó lập tức mở phong ấn ma tộc trên người Thường Hiểu Nguyệt, khơi mào ma đạo đại chiến!
Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn, bước đầu tiên chính là lật tung toàn bộ thế giới!
Từ ký ức của vị sư đệ ma tộc Tổ Uyên, Lăng Phong đã biết được nguyên nhân Tổ Uyên dù mạo hiểm tính mạng cũng muốn đến Thanh Vân tông làm nội ứng.
Nguyên nhân chính là tìm cách mở ra phong ấn ma tộc, sau đó mở ma tộc phong ấn, để ma tộc trở lại thế giới này!
Tổ Uyên thiên phú thần thông, có thể mô phỏng bất kì sinh vật nào, trở thành ma tộc duy nhất có thể truyền tống ra khỏi phong ấn ma tộc.
Hắn là hy vọng duy nhất để ma tộc mở ra phong ấn vạn năm
Nhưng không đợi kế hoạch của Tổ Uyên thành công, hắn đã nuốt phải hận Thanh Vân tông.
Chuyện mà sư đệ đáng thương của mình chưa làm được, mình thân là sư huynh sao có thể không giúp hắn hoàn thành nguyện vọng đây?
Nghĩ tới đây, Lăng Phong lại nhịn không được bật cười thành tiếng.
Thật sự buồn cười, hắn vốn dĩ nên lặng im không tiếng động mà chết trong tay vị sư đệ này.
Hiện tại chẳng những có người trợ giúp hắn giết chết Tổ Uyên, thậm chí thi thể của vị ma tộc sư đệ này còn bị hắn nhiều lần lợi dụng.
Coi như trả lại món nợ đã từng giết hắn đi!
Ngoại trừ bí mật về phong ấn ma tộc, Lăng Phong còn biết một số bí mật về thế giới này.
Khi biết những bí mật này, Lăng Phong mới hiểu được, trong mắt thế giới này không chịu đựng nổi những kẻ gọi là đại nhân vật.
Thậm chí bọn họ còn có thể khống chế quy tắc của thế giới!
Nếu bọn họ đã khống chế quy tắc, vậy thì Lăng Phong ta đến đặt ra quy tắc là chuyện đương nhiên!
Mỗi khi nghĩ đến giờ phút này, nội tâm Lăng Phong cũng nhịn không được mà xao động.
Từ một nhân vật nhỏ bé chết đi, chẳng chút tiếng tăm gì, hắn đã chuyển mình trở thành kẻ phản công, thiết lập ra quy tắc.
Báo thù nhân sinh sảng khoái vô tư như vậy, sao hắn có thể không kích động cho được?
Mí mắt Lăng Phong khẽ run, hắn giơ tay lên ấn mí mắt, cố gắng đè nén tâm tình kích động, trong đôi mắt cũng lộ ra một tia bất an.
Không biết vì sao mỗi khi nghĩ đến kế hoạch của mình, hắn luôn cảm giác hãi hùng khiếp vía, như thể chỉ một khắc sau hắn sẽ chết ngay tại chỗ.
Dù sao kế hoạch này của hắn, thứ bị tính kế chính là toàn bộ Tu Tiên Giới, toàn bộ đất trời đều nằm trong tính toán của hắn.
Một khi sự việc bại lộ, hay là kế hoạch thất bại, cả thế giới sẽ không ngừng truy sát hắn
Những cường giả còn sống sót trong ma đạo đại chiến lần trước chắc chắn sẽ không để hắn sống sót!
Hắn bây giờ tựa như đi trên dây giữa không trung, dù có đến được điểm cuối cùng, chờ đợi hắn cũng chỉ có cái chết!
Dù xem như hắn mở được phong ấn ma tộc, hắn cũng không cách nào bảo đảm được những ma tộc đã bị phong ấn bao năm kia có chém chết hắn hay không.
Điều hắn muốn làm chính là cải biến kết cục của thế giới, lật tung trật tự của thế giới này!
Khủng hoảng áp lực và nguy cơ tử vong từng giờ từng phút hành hạ nội tâm của Lăng Phong.
Cảm giác này thật sự…
Thật sự…
Quá tuyệt vời!
Lăng Phong nhếch mép cười nhìn địa đồ kinh đô Đại Chu ở trước mắt, trong mắt hắn tràn đầy sự điên cuồng.
Cảm giác rủi ro này, áp lực này, kích thích như đang đi dây trên không này, khiến cho một kẻ bị vây khốn vô số năm trong không gian vô định như hắn cảm giác được ám ảnh si mê!
Bởi vì chỉ khi có cảm giác này, Lăng Phong mới cảm nhận được hắn còn đang sống trên thế giới này, chứ không phải là trạng thái “không chết” khi ở trong không gian hư vô kia
Bị vây hãm vô số năm, hắn điên dại rồi lại lý trí, lý trí rồi lần nữa phát điên.
Sợ chết sao? Hắn rất sợ, sợ một lần nữa trở lại nơi kia, nhận sự tra tấn đến vô tận.
Trên đời này không có kẻ nào sợ chết hơn hắn!
Nhưng hắn sợ chết nhất, lại làm ra những việc đáng chết nhất!
Bởi vì hắn bây giờ không phải một tên nhân vật nhỏ bé không tiếng tăm, lẳng lặng chết đi trong tay người khác nữa rồi.
Cũng không phải tên xui xẻo chẳng hề quả quyết kia.
Mà là người muốn thay đổi thế giới này!
Lăng Phong kích động đến mức toàn thân run rẩy, đỡ lấy bàn gỗ, cố gắng ổn định nội tâm của mình.
Đột nhiên thân ảnh của vài người xuất hiện ở trước mắt.
Một thân áo tím mang theo mặt nạ - Trần Trường Sinh.
Một thân trang phục màu đen đang ôm kiếm - Lãnh Thanh Tùng.
Toàn thân áo trắng giắt kiếm bên hông - Bạch Phi Vũ.
Cùng một người mặc thanh sam, mang đến cho hắn cảm giác khủng hoảng tột độ:
âu Dương!
âu Dương có thể thăm dò bí mật của hắn, tựa như có thiên nhãn, khiến hắn không thể nhìn thấu được, đây tuyệt đối là đối thủ khó nhằn nhất của hắn!
Lăng Phong gắt gao nắm chặt lấy góc bàn, nhìn kinh đô phía xa rực rõ ánh đèn, hắn không thể thua nữa,hắn không được thua.
Những người này chẳng qua chỉ là hòn đá lót đường cho thành công của hắn mà thôi!
Hắn mới là tồn tại thuận theo thiên mệnh!
Thế giới này sẽ tồn tại là vì có hắn tồn tại!
Soạt…
Quạt xếp mở ra, một đôi mắt nhìn lên vầng trăng tròn treo cao trên trời, ánh mắt kiên định lại vô cùng tự tin, xen lẫn điên cuồng vô tận.
Ta sẽ là nhân vật chính của thế giới, nhìn xuống chúng sinh!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận