Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 238: Hồ Đồ Đồ muốn đột phá Nguyên Anh?

Tiểu Sơn phong lại lần khôi phục lại bình thường, cuộc sống mỗi ngày lại thỉnh thoảng gà bay chó sủa trở lại.
Hai mắt âu Dương vô hồn nằm trên ghế dài, bên tai vang lên tiếng kèn lanh lảnh lại thê lương.
Từ sáng đến tối, đứa nhỏ Đồ Đồ này giống như bị ma ám, ngày nào cũng ôm cái kèn rách kia không buông tay.
Tô Tiểu Thất và Mộ Vân Hải rảnh rỗi là lại đến dạy Hồ Đồ Đồ làm bài tập, hơn nữa nhiều lần nhắc nhở Hồ Đồ Đồ, nếu đã chiếm được trọng bảo, vậy lúc nào rảnh rỗi thì thổi mấy khúc nhạc.
Nói là có thể hình thành cộng hưởng tốt hơn với đạo bảo, đạt tới cảnh giới nhân nhạc hợp nhất.
Chủ yếu là đứa trẻ này cả ngày rảnh rỗi, ghi tạc lời kia trong lòng, thổi từ sáng đến tối.
Ăn cơm cũng không quên thổi mấy tiếng.
Vì góp vui, thậm chí nàng còn yêu cầu mỗi ngày chó lạp xưởng Tịnh Tử, còn có khỉ Lông Bông phải vây quanh cáo Tây Tạng Soái Ca mà khóc.
Vẻ mặt cáo Tây Tạng đầy mơ hồ, càng nghe càng hoảng hốt, mỗi ngày đều giống như muốn tiễn mình đi.
Có tiễn cáo Tây Tạng hay không thì không biết, dù sao âu Dương cảm thấy thật sự sắp tiễn mình đi rồi.
Rõ ràng tư chất âm luật cao tới mười điểm, tại sao Hồ Đồ Đồ có thể thổi khó nghe đến vậy chứ?
Nói là ma âm lọt vào tai cũng coi như đã nể mặt Hồ Đồ Đồ lắm rồi. Chỉ cần âm thanh thê lương của kèn kia vang lên, trong phạm vi trăm dặm của Tiểu Sơn phong, đừng nói là thú chạy chim bay, ngay cả một con muỗi cũng không tới.
Hiệu quả đuổi muỗi quá mức rõ ràng, tiếng nhạc trở thành vũ khí hóa học.
âu Dương cũng từng uyển chuyển hỏi Tô Tiểu Thất và Mộ Vân Hải, có phải hai người không dụng tâm dạy dỗ đúng không?
Rất tốt, một tiểu cô nương giơ lên một cái kèn rách mà phồng má thổi đã đủ không có phong thái gì rồi.
Còn thổi khó nghe như vậy!
Cũng không phải mình chưa từng nghe qua tiếng kèn. Kiếp trước ở trên mạng người ta thổi Bách Điểu Triều Phượng, Cao Sơn Lưu Thuỷ gì đó, mình cũng còn có thể nghe lọt tai.
Còn Hồ Đồ Đồ này phồng miệng thổi, ngoại trừ nghe thấy làm cho người ta muốn đi chết thì hoàn toàn không có bất kỳ mỹ cảm nào!
Nghe âu Dương trách móc, nhận thấy sự rùng mình của Tô Tiểu Thất, còn có một câu tức giận "Gỗ mục không thể khắc!"
Mà tiểu sư nương Mộ Vân Hải thì đỏ mặt: "âm vô luật mà hữu tâm mới là đạo âm luật chân chính, âm nhạc có thể đánh thẳng vào nội tâm mới là mục đích cuối cùng của âm luật, thổi nghe có hay hay không thì có quan hệ gì chứ? Tu sĩ chứ đâu phải là nữ tử bán nghệ nơi thanh lâu đâu."
Tóm lại là nghe dở muốn chết mà còn bảo đúng?
âu Dương tiếp tục kiên trì hỏi: "Nếu âm nhạc mà nghe chỉ muốn chết như tiểu cô nương kia cũng không tốt đâu nha, không thể thổi nghe vui vẻ à?"
Mộ Vân Hải kỳ quái nhìn âu Dương hỏi: "Nếu Đồ Đồ có thể khiến cho âm luật chi đạo cộng hưởng thì cũng sẽ thể hiện hiệu quả này, vậy cũng chứng tỏ, sát phạt chi đạo trong âm luật lại càng thích hợp với Đồ Đồ!"
âm luật chi đạo cũng bao hàm vạn đạo của thế gian, có thể phấn chấn lòng người, có thể đề thăng sĩ khí nhưng cũng có thể sát phạt lấy thủ cấp của người khác.
Người nghe tạo ra các hiệu quả tiêu cực khác nhau cũng là một trong những tác dụng của âm luật.
Nghe mà muốn chết? Thì chết là được rồi!
Bởi vì nàng thổi để cho ngươi chết!
Giờ khắc này âu Dương mới ngộ ra, nói cách khác, bây giờ mỗi ngày Hồ Đồ Đồ đều mượn kèn để tự hỏi mình có muốn chết hay không?
Áo bông nhỏ này từ khi nào đã lọt gió thành như vậy rồi?
Mộ Vân Hải nhìn âu Dương đang ngốc trệ, cũng lên tiếng giải thích: "Bây giờ Hồ Đồ Đồ vừa mới bắt đầu tiếp xúc với âm luật chi đạo cho nên không khống chế được suy nghĩ trong lòng mình, chờ sau khi nàng hoàn toàn nắm giữ thì có thể thu phát tự nhiên!"
"Là vậy à, vậy còn được!" Nghe đến đây, âu Dương thở phào nhẹ nhõm, thì ra là tiểu sư muội nhà mình cũng không phải cố ý muốn hỏi mình có muốn chết hay không!
Giải quyết xong nghi vấn của âu Dương, Mộ Vân Hải cũng đánh bạo mời âu Dương: "Tối nay có rảnh không? Ta thổi sáo cho ngươi nghe nha!"
Ngươi thì chỉ có kéo đàn nhị chứ thổi sáo ngọc cái gì chứ hả?
Ta còn không có sáo ngọc, ngươi muốn thổi cái gì?
âu Dương nhìn vẻ mặt Mộ Vân Hải đỏ bừng, mặt mày chứa đầy ý xuân, trong lòng cả kinh.
Mình đã làm gì vậy? Mình không làm gì cả mà!
Dáng vẻ của tiểu sư nương này giống như mèo xuân phát tình là xảy ra chuyện gì đây?
Chẳng lẽ Đồ Đồ thổi kèn còn có thể kích tình?
Vốn dĩ tiểu sư nương đã có sự trong trẻo, lạnh lùng, cái loại cảm giác dễ vỡ làm cho người ta không hiểu sao lại dâng lên một loại dục vọng muốn bảo vệ.
Bây giờ lại thêm sự mị hoặc.
Thật tương phản.
Ai có thể chịu nổi được chứ! Vậy mà trong thoáng chốc âu Dương còn có chút không áp chế được.
âu Dương giơ tay lên tát mình một cái làm cho mình tỉnh táo lại, như gặp phải kẻ địch rất mạnh.
Hừm, nương môn này vậy mà trời sinh mị cốt, trong lúc lơ đãng cũng khiến để cho mình lâm vào trong tình yêu!
Khủng khiếp thật đó!
Đây chính là tiểu sư nương của mình đó!
âu Dương thầm mắng mình thật sự là đồ súc sinh, sau đó vẻ mặt lập tức tươi cười: "Tiểu sư nương, nếu người không muốn trở về thì chi bằng các sư tỷ muội ở lại Vấn Kiếm phong sinh con đi!"
Từ khi Vấn Kiếm phong trở thành nơi đóng quân của đoàn thăm viếng Bồng Lai tiên sơn thì xung quanh Vấn Kiếm phong chưa từng náo nhiệt như vậy bao giờ.
Bồng Lai tiên sơn chỉ có nữ tu, tất nhiên sẽ phái ra nữ đệ tử tuyệt đại giai nhân.
Lại chưa từng thấy qua nam nhân, nhìn qua ai nấy đều mang theo sự ngây ngốc đơn thuần.
Điều này đã khiến cho tất cả nam đệ tử chưa lập gia đình của Thanh Vân tông chú ý.
Gần đây thứ khiến nam tu sĩ chưa lập gia đình ở Thanh Vân tông thích nhất chính là muốn ăn mặc lãng tử kiểu gì cũng được, sau đó đi tới Vấn Kiếm phong.
Dưới chân núi Vấn Kiếm phong, mười bước có một người ngâm thơ đối đáp, trăm bước một người ngồi luận đạo.
Thỉnh thoảng còn có thể xuất hiện hai người tỷ thí.
Nếu không phải chấp pháp Hình phong nghiêm khắc thì các huynh đệ cơ bắp cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ nữ tu sĩ phía trên Vấn Kiếm phong.
Những tiểu thanh niên bị hormone khống chế đại não, hận không thể trực tiếp xông lên Vấn Kiếm phong.
âu yếm các tiểu tỷ tỷ đến từ Bồng Lai tiên sơn một cái!
Nghe ra lời âu Dương rõ ràng có lệnh đuổi khách, Mộ Vân Hải có chút tức giận trừng mắt nhìn âu Dương.
Cho dù tức giận cũng mang theo một loại thái độ mị hoặc phong tình vạn chủng.
Bản thân vẫn luôn coi Hồ Vân là trưởng bối, sao mà tiểu tử thúi trước mắt này lúc nào cũng cho là mình có quan hệ với Hồ Vân chứ?
Nàng tiện tay đập mạnh lên đầu âu Dương, sau đó xoay người, để lại làn hương thơm ngát rồi rời khỏi Tiểu Sơn phong.
"Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, ba ngàn tuổi sợ đã trở thành bạch cốt tinh! Thật đúng là đáng sợ, thiếu chút nữa chính mình đã khi sư diệt tổ rồi!" âu Dương vẫn còn sợ hãi, cảm thấy may mắn vì mình tuân thủ điểm ranh giới đạo đức cuối cùng.
Vừa mới xoay người chuẩn bị thừa dịp Hồ Đồ Đồ ăn cơm trưa đi về ngủ bù.
Đột nhiên mây đen trên Tiểu Sơn phong tụ lại, tiếng sấm vang lên.
"??? Thiên Lôi?" âu Dương nhìn cảnh tượng trước mắt này, thật sự là quá quen thuộc.
Cứ cách một khoảng thời gian là Tiểu Sơn phong lại bị thiên lôi oanh tạc, âu Dương luôn lo có phải đám nghịch tử trên đỉnh núi xảy ra chuyện gì hay không.
âu Dương híp mắt nhìn giông sét trên bầu trời, tuy rằng chưa từng bị bổ trúng nhưng cũng gặp qua không ít.
Sao hắn luôn cảm thấy thiên phạt lần này yếu ớt tới mức không ra dáng gì cả.
âu Dương bước nhanh về phía sân nhà mình, vừa đi tới cửa đã nghe thấy âm thanh kiêu ngạo của Hồ Đồ Đồ.
"Tam sư huynh, mau giúp ta lấy chăn nhỏ của ta ra, đây chính là pháp bảo chung cực đối kháng thiên lôi của Đồ Đồ ta đó!" Hồ Đồ Đồ chạy một mạch vào phòng bếp, ríu rít nói với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh cười kéo từ trong ống tay áo ra chiếc chăn nhỏ thêu hình hồ ly.
Hồ Đồ Đồ hưng phấn dùng chăn quấn mình lại rồi chạy ra ngoài, không nhìn thấy âu Dương.
âu Dương đứng ở trước phòng bếp nhìn vẻ mặt Trần Trường Sinh đang tươi cười, không hiểu sao lại hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Cái thiên phạt này không phải do ngươi dẫn tới à?"
Trần Trường Sinh bị câu hỏi của âu Dương làm cho nghẹn lại, lập tức gãi gãi đầu, thật thà cười nói: "Đại sư huynh hiểu lầm rồi, không phải ta, là Đồ Đồ muốn đột phá Nguyên Anh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận