Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 282: Người này có thể là chưởng giáo Vạn Pháp tông ta (phần Trần Trường Sinh)

Vào lúc này đạo tâm của Trương Tử Tường đã bị tổn thương, còn chưa chiến đấu với Hồ Vân, hắn đã phun ra một ngụm máu tươi.
“Phốc…”
Hồ Vân vừa mới làm ra vẻ không quá ba giây, cũng không hiểu sao lại phun ra một ngụm máu.
“Ngươi còn chưa đánh đã hộc máu có phải là có bệnh hay không?” Hồ Vân hùng hổ chỉ vào Trương Tử Tường chửi ầm lên một trận.
“Cho dù là hôm nay ta có liều mạng với ngươi đến mất cả chì lẫn chài, cũng phải chém tên bại hoại làm nhục Vạn Pháp tông ta ở trong đại trận!” Trương Tử Tường trầm mặt nghiêm nghị nói.
Nói xong đại trận trong tay Trương Tử Tường đột nhiên sáng lên, trong toàn bộ không gian nhỏ, trong nháy mắt ngũ hành đảo lộn, không thể phân biệt trắng đen.
Giữa lúc Trương Tử Tường chuẩn bị một kích giết chết Hồ Vân trước mắt, Hồ Vân lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Trương Tử Tường, sau đó khoác một tay lên cổ tay Trương Tử Tường cười nói: “Ta biết ngươi rất tức giận, nhưng trước tiên ngươi đừng tức giận, ta nói ta tính ra ngươi vẫn không tin, ta đã tính qua hai quẻ cho người ngoài, một quẻ tính cho chưởng giáo sư huynh nhà ta, tính hắn là một thủ lĩnh không có người nối dõi, ngay cả đồ đệ cũng không có, quẻ thứ hai đã rơi vào trên người ngươi.”
Lời nói của Hồ Vân làm cho Trương Tử Tường sửng sốt, lập tức Tiên Thiên đại trận trong tay bị Hồ Vân trực tiếp ấn vào trong lòng bàn tay.
Đôi mắt kia của Hồ Vân chớp chớp nhìn Trương Tử Tường nói: “Có muốn đánh cược không, nếu có một ngày Vạn Pháp tông thật sự bị diệt môn, ngươi không được phản kháng!”
“Đánh cược cái gì? Vậy thì đánh cược mạng của ngươi, ngươi dám không?” Trương Tử Tường nhìn Hồ Vân trước mắt lập tức hỏi ngược lại!
Nghe được đánh cược mạng của mình, hai mắt Hồ Vân lập tức sáng lên, giống như sợ Trương Tử Tường đổi ý, gắt gao giữ chặt lấy Trương Tử Tường nói: “Vậy một lời đã định, chúng ta đã đánh cược, tương lai, vị tu sĩ thứ hai nắm giữ được nhân trận hợp nhất, sẽ không xuất từ Vạn Pháp tông ngươi!”
Trương Tử Tường nhìn Hồ Vân trước mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, nhưng Hồ Vân lại cười ha ha, rồi xoay người rời khỏi nơi này.
Trong rất nhiều ngày sau này, Trương Tử Tường đến thăm Thanh Vân tông rất nhiều lần, muốn biết được rốt cuộc tương lai Vạn Pháp tông sẽ trải qua cái gì mà dẫn đến Vạn Pháp tông bị diệt môn từ trong miệng Hồ Vân.
Nhưng hoặc là Hồ Vân không ở nhà, hoặc là giả bộ ngu ngơ hoàn toàn không nói với mình.
Hiện tại đệ tử của Hồ Vân tới nơi này lại luôn miệng nói muốn giúp Vạn Pháp tông giải quyết cái gọi là kiếp nạn lớn diệt môn?
Ngay từ đầu Trương Tử Tường còn không tin, nhưng khi trong tay Trần Trường Sinh trước mắt sáng lên Tiên Thiên trận pháp, cuối cùng Trương Tử Tường mới hiểu được.
Ngay lúc đó Hồ Vân cũng không nói đùa với mình, ngoài mình ra thì vị tu sĩ thứ hai nắm giữ cảnh giới nhân trận hợp nhất lại thật sự không xuất phát từ Vạn Pháp tông hắn.
Lời tiên đoán Vạn Pháp tông diệt môn của Hồ Vân cũng rất có thể là sự thật!
Nói không chừng Trần Trường Sinh thân là đệ tử Hồ Vân ở trước mắt này thật sự là hi vọng duy nhất của Vạn Pháp tông!
Nghĩ tới đây, rốt cuộc Trương Tử Tường có chút ngồi không yên.
Tông môn nhà mình sớm muộn gì cũng có một ngày phải hao tổn ở trong tay mình, chuyện này đặt ở trên người ai thì người đó cũng ngồi không yên được!
“Tiểu tử, có muốn tới Vạn Pháp tông ta làm Thánh tử hay không... Không, làm phó chưởng giáo! Chờ ta a lê hấp thì ngươi chính là người kế nhiệm chưởng giáo Vạn Pháp tông, nếu như ngươi cảm thấy thời gian quá lâu thì ta có thể đi bất cứ lúc nào!”
Trong nháy mắt, Tam Tài trận trong tay Trần Trường Sinh sáng lên, không gian dưới chân cũng bắt đầu thay đổi.
Vốn là thế giới con màu xanh nhạt, dần bị Tam Tài trận trong tay Trần Trường Sinh đồng hóa thành màu vàng.
Đây chính là cuộc đọ sức giữa hai trận pháp.
Khi một vị Trận Pháp sư không cẩn thận rơi vào trong thế giới trận pháp của một vị Trận Pháp sư khác, điều duy nhất có thể làm chính là dùng trận pháp của mình để đồng hóa trận pháp của đối phương!
Tuy rằng đại trận trong tay Trương Tử Tường ẩn chứa tầng tầng sát khí, toàn bộ thế giới con trong trận pháp càng nguy hiểm khác thường, bước ra một bước đều có nguy cơ mất mạng tại chỗ.
Nhưng bộ phận ở dưới chân Trần Trường Sinh đã dần bị đồng hóa thành màu vàng, cũng đã thuộc về phạm vi mà Trần Trường Sinh có khả năng khống chế!
Dĩ nhiên Trương Tử Tường thấy được Trần Trường Sinh đang đồng hóa trận pháp của mình, nhưng Trương Tử Tường cũng không cảm thấy có gì ghê gớm.
Mặc dù Trần Trường Sinh trước mắt cũng có thể làm được nhân trận hợp nhất, nhưng dù sao cũng chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh, cho dù là đồng hóa thì tối đa cũng chỉ có thể đồng hóa đến trình độ mà bản thân có thể đứng thẳng!
Ngay sau đó Trương Tử Tường đã cười không nổi.
Trần Trường Sinh đồng hóa được đến trình độ bản thân có thể đứng thẳng, hai tay giơ cao lên, vô số bóng đen từ trong ống tay áo bay ra.
Mỗi một bóng đen đều là con rối của Trần Trường Sinh, mà trong tay mỗi con rối đều có một Tam Tài trận nhỏ màu vàng nhạt!
“Chết tiệt mẹ nó! Đây là quái vật gì!” Trong nháy mắt vô số con rối của Trần Trường Sinh bay ra, Trương Tử Tường lập tức thu hồi thế giới trận pháp của mình.
Nếu để cho Trần Trường Sinh ở lại trong thế giới trận pháp của mình thêm một giây thì e rằng trận pháp của mình sẽ hoàn toàn trở thành hình dạng của Trần Trường Sinh!
Khi cảnh sắc trước mắt Trần Trường Sinh trở lại trên đại điện lần nữa, hắn im lặng không lên tiếng, thu hồi tất cả các con rối của mình.
Mà Trương Tử Tường đối diện lại nhìn Trần Trường Sinh với ánh mắt phức tạp muốn nói lại thôi.
“Chưởng giáo sư huynh sử dụng Tiên Thiên đại trận bản mệnh của mình làm gì? Sao lại có vẻ như gặp quỷ?”
“Chẳng lẽ Thanh Vân thánh tử này còn có chỗ kỳ lạ gì?”
“Không phải cũng là Ma tộc chứ? Lần trước ta đi xem lễ, lão gia hỏa Động Hư Tử kia thu một tên Ma tộc làm đệ tử, nhìn thấy bộ dạng của Động Hư Tử cũng sắp cười chết ta rồi!”

Trưởng lão cung phụng xung quanh nhìn Trần Trường Sinh và Trương Tử Tường đột nhiên trở lại đại điện thì lập tức sôi trào.
Vốn tưởng rằng Trần Trường Sinh bị chưởng giáo Trương Tử Tường kéo vào thế giới con của trận pháp, có lẽ lúc này đã quỳ trên mặt đất mà khóc rống lên, ca ngợi trận pháp chi đạo của Vạn Pháp tông cường đại.
Nhưng hai người trước mắt lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra như vậy khiến các trưởng lão cung phụng vẫn đang đứng ở chủ điện có chút mơ hồ.
Hai người ở bên trong thế giới trận pháp của Trương Tử Tường đã xảy ra chuyện gì, bên ngoài hoàn toàn không thể biết được, nên họ chỉ có thể dựa trên nét của hai người mà suy đoán một chút.
Trương Tử Tường nhìn vẻ mặt khiêm tốn lạnh nhạt của Trần Trường Sinh trước mắt, u u thở dài một hơi nói: “Hiện tại có lẽ ta đã biết vì sao Hồ Vân có thể để cho một mình ngươi tới đây!”
Trần Trường Sinh không kiêu căng không nóng nảy hơi khom người hành lễ với Trương Tử Tường, mình có thể làm đến trình độ cao này, tất cả đều là sự cố gắng của mình kiếp trước trước khi sống lại, chính Trần Trường Sinh cũng không cảm thấy có chuyện gì đáng để kiêu ngạo.
“Ta đồng ý cho ngươi đi đến cấm địa Vạn Pháp tông, xem đạo bảo trấn tông ta!” Lời nói của Trương Tử Tường giống như một đạo sấm sét vang lên trên chủ điện.
Trần Trường Sinh vẫn vẻ mặt bình tĩnh, mà các trưởng lão cung phụng xung quanh lại hoàn toàn tán loạn!
“Chưởng giáo! Không thể được!”
“Chưởng giáo, có phải ngươi làm giao dịch gì đó với hắn ở trong thế giới con của ngươi hay không!”
“Chưởng giáo! Có phải hắn là con ruột thất lạc nhiều năm của ngươi không?”

Trương Tử Tường quát khẽ: “Im lặng!”
Sau khi tiếng ồn ào trong chủ điện biến mất, ánh mắt Trương Tử Tường mới rời khỏi người Trần Trường Sinh, sau đó nhìn lướt qua một vòng đám người rồi nói ra một câu càng chấn động hơn:
“Từ nay về sau nếu như ta có bất trắc gì, không cần biết có bỏ mình hay không, Trần Trường Sinh có thể sẽ là chưởng giáo Vạn Pháp tông ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận