Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 559: Tiểu thế giới của lão đầu ngươi ở nơi nào?

Lúc đi vội vàng, lúc trở về cũng có chút thoải mái.
Sau khi sắp xếp xong xuôi chuyện của Thanh Tùng, đám nghịch tử trên đỉnh núi nhà mình, xem như đã hoàn toàn sắp xếp xong.
Cuối cùng mình cũng có thể thở được rồi!
Hắn mang theo tiểu ma cà rồng bay về phía Thanh Vân tông. Trên đường đi, hạc giấy và bướm giấy rải rác trên bầu trời.
Mỗi lần ra ngoài đều dẫn theo người, lúc trở về chỉ còn lại mình.
Tiểu Bạch, Đồ Đồ, Trường Sinh, Lãnh Thanh Tùng, về phần Tiêu Phong tóc vàng nhỏ kia là một nhóc mạnh mẽ đánh không chết nên hoàn toàn không cần mình lo lắng.
Đối với tất cả mọi người trên Tiểu Sơn phong, mình giống như một vị khách qua đường trong cuộc đời bọn họ, vội vã đến, rồi nhìn bọn họ dũng cảm leo lên ngọn núi mà bọn họ muốn leo.
Còn mình chỉ có thể đứng ở dưới chân núi, nhìn bọn họ leo lên, trong lòng hò hét cổ vũ bọn họ chứ không thể làm gì giúp bọn họ.
Trên vai âu Dương chỉ còn lại tiểu Lông Bông, lần này ngay cả chó của mình cũng đưa ra ngoài, chỉ còn lại con khỉ trên vai này ở cùng mình.
Lần này xem như hoàn toàn thanh tịnh, mình cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Trong lòng không còn chuyện gì cần theo kịp, nên bước chân hắn cũng chậm lại.
Từ Thanh Vân tông đi đến Cực Đông mất hai ba tháng, khi trở về âu Dương mất gần nửa năm, hắn cứ quanh đi quẩn lại có lúc còn mất phương hướng, cho nên trên đường chậm trễ không ít thời gian.
Khi nhìn thấy cửa lớn của Thanh Vân tông, âu Dương phong trần mệt mỏi cuối cùng cũng thư giãn một hơi.
Nhìn sơn môn Thanh Vân tông, trên mặt âu Dương hiện lên vẻ tươi cười, hắn có hơi nóng lòng muốn nhìn thấy biểu cảm của chưởng giáo lão đầu!
Vội vàng chào hỏi đệ tử gác cổng, trong từng tiếng chào hỏi âu Dương sư huynh, âu Dương chậm rãi bay về phía Thanh Vân phong.
Hắn đáp xuống chân núi Thanh Vân phong, hai con sư tử đá đã nghe thấy tin tức từ lâu đang hưng phấn ngồi xổm trước sơn môn Thanh Vân phong, chờ đợi chủ nhân nhà mình đến.
Khi nhìn thấy âu Dương mặc áo xanh, hai con sư tử đá tranh nhau muốn dán sát vào đại lão nhà mình.
Nhưng mỗi con lại bị âu Dương tát một cái, âu Dương cười mắng: “Hôm nay tự ta đi lên, lần sau lại để cho các ngươi nâng ta đi lên!”
Trong ánh mắt vô cùng thất vọng của hai sư tử đá, âu Dương đi lên đỉnh núi Thanh Vân phong.
Hôm nay Thanh Vân phong yên tĩnh lạ thường, dưới những đám mây tiên lượn lờ, ngay cả những con hạc tiên vẫn luôn có mặt ở khắp nơi trên Thanh Vân phong kia cũng biến mất không thấy.
Những đồng môn vẫn hay ngẫu nhiên gặp phải trên con đường núi, hôm nay cũng không thấy một ai.
Ánh mặt trời chiếu lên hai hàng cây tùng bách, làm xuất hiện những bóng cây như vẽ mực trên bậc thang.
Trên cả con đường núi, sự an tĩnh tường hòa khó có được, âu Dương đơn giản dựa vào hai chân đi trên đường núi, ban đầu còn cảm thấy thú vị, bởi vì đã lâu rồi hắn không vận động như vậy.
Nhưng sau khi đi được một lúc, hắn đặt mông ngồi ở trên bậc thang, lười nhác nhìn phong cảnh phía xa, trong miệng lẩm bẩm nói: “Đi không nổi nữa! Không đi nữa!”
âu Dương vừa dứt lời, không gian bên cạnh đột nhiên trở nên vặn vẹo, Động Hư Tử một thân đạo bào, ôm cây phất trần trong ngực xuất hiện ở trước mặt âu Dương.
“Tiểu tử ngươi không phải đi bộ rất giỏi sao? Sao bây giờ lại đi không nổi nữa?” Động Hư Tử liếc mắt nhìn âu Dương đang ngồi trên bậc thang với vẻ mặt lười nhác, tức giận hỏi.
“Lão đầu, mệt chết đi được, chạy đông chạy tây, sắp giày vò chết ta rồi!” âu Dương oán giận nói với Động Hư Tử.
Động Hư Tử cũng không để ý tới âu Dương đang kêu khổ, chỉ nhìn về phương xa, tay cầm phất trần nhẹ nhàng vung lên, hai người lập tức biến mất trên bậc thang.
Khi xuất hiện lần nữa, âu Dương và Động Hư Tử đã tới chủ điện Thanh Vân tông quen thuộc.
Giống như trở về nhà mình, âu Dương tìm một chiếc bồ đoàn tùy ý ngồi xuống, có chút bất mãn chỉ vào cái bàn trống ở trước mặt mình rồi nói: “Lão già, mang chút đồ ăn đồ uống lên đi, lòng đãi khách này của ngươi cũng hơi keo kiệt quá?”
“Tiểu tử ngươi tính là khách gì!” Động Hư Tử trừng mắt liếc âu Dương một cái, nhưng vẫn vung tay lên, ngay sau đó mấy đĩa linh quả xuất hiện ở trên bàn trước mặt âu Dương.
âu Dương nhìn đĩa trái cây giống như tác phẩm nghệ thuật ghép lại ở trước mặt, không khỏi cảm thán, đĩa trái cây này nhìn rất thích mắt, nếu mình có thủ pháp của chưởng giáo này, thì có thể kiếm được hơn vạn hàng tháng bằng việc đi cắt tỉa đĩa trái cây ở KTV!
Tiện tay cầm lấy một miếng dưa nhét vào trong miệng, nhìn Động Hư Tử, mơ hồ không rõ nói: “Lão đầu, ngươi không hỏi xem lần này ta đã làm gì à?”
Động Hư Tử nhìn âu Dương phàm ăn tục uống, cười nói: “Không phải ngươi đến nói cho ta biết sao?”
âu Dương trợn tròn mắt, lão đầu này thích giả bộ bí hiểm trước mặt mình!
Hắn nuốt trái cây trong miệng, tiện tay đưa một miếng cho con khỉ nhỏ trên vai, có chút bất mãn nói: “Ta còn cho rằng lão đầu ngươi có thói quen quyết đoán mãnh liệt, không nghĩ tới cũng lòng dạ đàn bà như vậy, tên ngu xuẩn như hắn giữ lại làm gì?”
Tên ngu xuẩn trong miệng âu Dương, chính là Tiêu Dao Tử của Phiêu Miểu Các, hoặc có thể nói là một đám người mà Tiêu Dao Tử đại biểu.
Tự nhận mình là thiên kiêu của thời đại, mưu tính chiếm trước đạo quả tiên nhân khi tiên nhân xuất thế, sau đó trở thành tiên nhân mới.
Lúc ở Phiêu Miểu Các âu Dương cũng lười phản bác mưu tính mộng tưởng hão huyền của Tiêu Dao Tử.
Tên ngu xuẩn như vậy mình cũng lười ra tay giết hắn, dù sao cuối cùng hắn cũng sẽ chết, mình đi giết hắn cũng chẳng ích gì!
Nghĩ tới đây, âu Dương chợt giật mình, nhìn về phía Động Hư Tử, lại phát hiện Động Hư Tử đang nhìn mình với vẻ mặt khinh thường.
“Ngươi suy nghĩ ra chưa?” Động Hư Tử nhìn âu Dương đang ngẩn ra, thuận miệng trả lời.
“Suy nghĩ ra rồi!” âu Dương buồn bực nói.
Thì ra là như vậy, tên ngu xuẩn này mà mình lười đi giết, Động Hư Tử lại càng không muốn làm bẩn tay mình.
Trong mắt Động Hư Tử, tên ngu xuẩn như Tiêu Dao Tử thực ra đã chết từ lâu rồi!
Chết tiệt, tại sao lão tiểu tử này có thể nhìn thấu mọi chuyện trước mình một bước chứ?
âu Dương vốn còn muốn giễu cợt Động Hư Tử đột nhiên buồn bực muốn chết.
Hai người đều tự ăn trái cây trước mặt mình và tự nghĩ đến chuyện của mình.
Tiểu Lông Bông trên vai âu Dương lén lút trốn ra ngoài, nó thật sự không chịu nổi khi ở đây.
Không biết vì sao, khi cùng lúc đối mắt với đại boss và vị sư phụ mà đại boss tìm cho mình, tiểu Lông Bông đều không muốn ở lại đây lâu thêm một giây!
âu Dương rót cho mình một chén rượu trái cây, đột nhiên nói: “Lão đầu, ngươi còn nhớ năm đó ngươi trảm trăng hái sao ở trước mặt ta không?”
“Thế nào? Có phải bị tư thế oai hùng đẹp trai của bổn chưởng giáo khi đó làm cho chấn động rồi không?” Động Hư Tử vừa lòng vuốt ve chòm râu của mình, hỏi.
âu Dương lại uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, ngắm nghía chén rượu trong tay lắc đầu nói: “Thật ra khi đó ta đã suy nghĩ, có phải trời xuống hơi thấp quá hay không, tại sao cá thối tôm nát đều có thể chém trăng hái sao?”
“Khụ khụ khụ!” Động Hư Tử bị lời của âu Dương làm cho ho khan dữ dội, trợn tròn mắt nhìn âu Dương trước mắt.
Chỉ cần nói chuyện với tiểu tử thúi trước mặt này, mình vĩnh viễn không duy trì được hình tượng thế ngoại cao nhân.
âu Dương lại buông chén rượu trong tay xuống, nhìn về phía Động Hư Tử tò mò nói:
“Cho nên, lão đầu, tiểu thế giới của ngươi ở nơi nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận