Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 140: Hài tử không có bản sự, đánh một trận là được rồi

Một tên tu sĩ cứ chết trước mặt mọi người như vậy, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì ba người âu Dương đã động!
Khi kiếm khí huyết hồng thu vào trong cung điện, âu Dương dẫn theo con chó trực tiếp vọt vào trong cánh cửa lớn đã vỡ vụn.
Bạch Phi Vũ theo sát phía sau, một tay đặt trên chuôi kiếm, sắc mặt băng lãnh, luồng kiếm khí kia rõ ràng là thủ pháp của ma tu!
Vì sao trong mộ phần của mình lại có ma tu? !
Trần Trường Sinh nhìn thoáng qua Triệu Tiền Tôn, hai tay bấm niệm pháp quyết, một bàn tay đập vào trên mặt đất.
Sáu cỗ khôi lỗi vây quanh Triệu Tiền Tôn tạo ra một tầng bình chướng.
Sau đó Trần ‌ Trường Sinh liền theo sát âu Dương cùng Tiểu Bạch.
Ba người bọn họ rất rõ ràng, Lãnh Thanh Tùng mở ra bí cảnh, tiến vào bên trong cung điện trước bọn họ một bước.
Nói cách khác Lãnh Thanh Tùng vẫn còn bên trong!
Dẫn theo con chó, âu Dương bước vào cung điện bên trong, mặc kệ hắn, trước cho hắn một pháo rồi nói!
Khi thấy bên trong cung điện đã bị máu tươi nhuộm đẫm, âu Dương ngây dại.
Lãnh Thanh Tùng mặc trang phục đen, tay cầm huyết kiếm, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn, quanh thân có kiếm khí huyết hồng bao vây.
Bốn phía đầy thi thể kiếm tu, hầu như đều là tu sĩ Hợp Thể kỳ!
Đứng giữa đám thi thể, Lãnh Thanh Tùng điên cuồng cười to, điên cuồng hủy diệt hết thảy trước mắt!
Lãnh Thanh Tùng nhập ma rồi!
Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh một trước một sau đến bên cạnh âu Dương, nhìn Lãnh Thanh Tùng giống như ma thần hàng thế trước mắt mà hít sâu một hơi.
Giờ Trần Trường Sinh mới hiểu được vì sao kiếp trước chỉ có mình Lãnh Thanh Tùng ra khỏi bí cảnh tiên nhân này, thì ra là sau khi Lãnh Thanh Tùng nhập ma đã giết hết tất cả kiếm tu tiến vào bí cảnh.
Bạch Phi Vũ nhìn Lãnh Thanh Tùng, trong đôi mắt có đạo vận lưu chuyển, trong mắt Bạch Phi Vũ thì sau lưng Lãnh Thanh Tùng có một cái bóng to lớn màu đỏ đang thao túng thân thể Lãnh Thanh Tùng.
Cái bóng màu đỏ này lại mang đến cho Bạch Phi Vũ cảm giác quen thuộc!
Trần Trường Sinh giơ, khẽ quát một tiếng:
"Trận lên!"
Vô số bùa vàng từ trong tay áo hắn bay ra, cửa lớn vỡ vụn dán đầy bùa, hoàn toàn ngăn cách cung điện và bên ngoài.
Hiện tại, nếu kiếm tu bên ngoài nhìn thấy bộ dạng của Lãnh Thanh Tùng, chỉ sợ Lãnh Thanh Tùng sẽ rơi vào tình cảnh như kiếp trước.
Giết nhiều kiếm tu như vậy, Lãnh Thanh Tùng cũng nên cho người trong thiên hạ một lời giải thích.
Kiếp trước, cách Kiếm tông giải thích là: Tông chủ Kiếm tông Thái A trực tiếp tọa hóa ở Vấn Kiếm trì, thân tử đạo tiêu!
Một thế này, Lãnh Thanh Tùng là ‌sư huynh của mình, sư huynh đệ giết người, Trần Trường Sinh lập tức nghĩ tới chuyện đào hố chôn xác.
Không thể để cho những kiếm tu bên ngoài nhìn thấy tràng cảnh nơi đây.
"Đại sư huynh, nhị sư huynh bị thao túng, sau lưng hắn có một cái bóng màu đỏ máu đang thao túng thân thể của hắn!"
Bạch Phi Vũ mở miệng nói.
âu Dương thở dài, vừa tiến đến hắn còn tưởng rằng lão nhị vì kế thừa truyền thừa của Tiểu Bạch kiếp trước mà bắt đầu không có điểm mấu chốt, bắt đầu bước lên con đường sát nhân.
Tiểu Bạch đã mở miệng nói lão nhị bị thao túng, vậy vấn đề không lớn.
âu Dương dùng chân cũng có thể nghĩ đến, cái bóng màu đỏ chính là một nửa phát điên của âu Dã Tử, cũng chính là kiếm linh của thanh kiếm kia.
Lão nhị nhà mình bị thao túng thì tội nghiệt sẽ giảm không ít.
Cửa lớn dán bùa vàng của Trần Trường Sinh bị một ít kiếm tu bên ngoài không ngừng công kích.
Đã tới nơi đây, nhóm kiếm tu bên ngoài đương nhiên không cam tâm, mặc dù có một tên đại tu sĩ chết trước mặt nhưng ai có thể bảo đảm rằng mình không phải kẻ may mắn chứ?
"Thật ồn ào! Trường Sinh, dán bùa vàng chặt chút, đừng để mấy con ruồi kia tiến vào, Tiểu Bạch, ngươi đi giữ cửa cho ta!"
âu Dương nhìn Lãnh Thanh Tùng nhập ma, không quay đầu, chỉ mở miệng phân phó.
Giọng điệu không cho phép từ chối, Trần Trường Sinh cùng Bạch Phi Vũ lập tức nghe theo đại sư huynh an bài.
Bạch Phi Vũ quay người đi hướng về phía cửa lớn, bùa vàng không ngừng bay khỏi tay áo Trần Trường Sinh.
Số bùa vàng dán trên cửa vốn biến dạng vì bị nhiều kiếm tu công kích ổn định lại.
Bạch Phi Vũ đi đến trước cửa lớn, bùa vàng tự động bao trùm Bạch Phi Vũ, trực tiếp đưa Bạch Phi Vũ ra bên ngoài.
Nhóm kiếm tu ngoài cửa không sợ chết đang điên cuồng công kích vách ngăn do bùa vàng tạo thành.
Bọn hắn không biết có chuyện gì, chỉ biết có ba người thừa dịp mình ‌ngây người vọt vào, sau đó chặn cửa lại.
Ba người kia ‌muốn ăn một mình!
Nghĩ đến đây, chuyện đại tu sĩ vừa chết trước mặt bọn hắn liền bị quên đi, đến nơi này rồi ai mà không muốn đạt được chút cơ duyên thuộc về mình?
"Kiếm lên!"
Một giọng nói bình thản vang lên, trường kiếm trong tay kiếm tu Nguyên Anh kỳ trở xuống bay khỏi tay bọn họ.
Kiếm tu trên quảng trường giống như chim sợ ná, nhao nhao lui lại, tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở xuống kinh hãi nhìn trường kiếm của mình bay lên không.
Còn tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên thì cầm thật chặt bội kiếm của mình, nếu như không cưỡng ép nắm chặt trường kiếm, chỉ sợ trường kiếm cũng sẽ rời khỏi tay.
Bạch Phi Vũ áo trắng ung dung đi ra khỏi vách ngăn từ bùa vàng.
Bạch Phi Vũ vừa đi vừa tiện tay rút Thanh Phong kiếm bên hông, kiếm quang thanh lãnh chiếu rọi dáng người hoa mỹ tuyệt đại.
Bạch Phi Vũ ‌một tay cầm kiếm chỉ xéo mặt đất, lẳng lặng đứng trước mặt đám kiếm tu.
Sau đó nở nụ cười ấm áp nói:
"Thật có lỗi, các vị nếu tiến thêm một bước, sinh tử chớ luận!"
Giọng điệu ôn hòa, khiêm tốn lễ phép.
Vách ngăn bùa vàng do Trần Trường Sinh tạo thành yên tĩnh trở lại, điều này khiến Trần Trường Sinh thở dài một hơi.
Chịu công kích của nhiều kiếm tu như vậy, bùa vàng cũng chỉ có thể đau khổ chống đỡ lấy.
Sau khi Tiểu Bạch ra ngoài, hình như đã nói chuyện với mấy kiếm tu kia, cánh cửa bùa vàng của mình không bị công kích nữa.
"Đại sư huynh, có muốn ta thăm dò nhị sư huynh trước không?"
Trần Trường Sinh mở miệng hỏi.
âu Dương lắc đầu đáp:
"Trường Sinh, ngươi là lão tam, ngươi đi đánh lão nhị không quá phù hợp, nào có chuyện sư đệ đánh sư huynh?"
Nói xong, âu Dương nhìn Lãnh Thanh Tùng nói:
"Sư phụ không ở nhà, huynh trưởng như cha, ta chính là lão tử của các ngươi, lão nhị bị thứ gì khống chế thân thể cũng là lỗi của hắn, giáo huấn phế vật nhà mình phải do ta đến động thủ!"
Trần Trường Sinh gật đầu, nghe được âu Dương mắng luôn cả mình cũng không có cảm giác không thích hợp.
âu Dương nhìn thoáng qua con chó trên tay, một tay xách chân sau của Tịnh Tử, sau đó dùng giọng điệu không thèm để ý nói ra:
"Hài tử không có bản sự, đánh một trận là được rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận