Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 430: Ma Tôn Trọng Minh

“Chúng ta đã sớm không phải đồng môn, thậm chí không phải đồng loại, ngươi không cần gọi ta như thế.” Nghe thấy Động Hư Tử gọi như vậy, con ngươi lớn ở đối diện trầm mặc một chút rồi trả lời.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, giống như chúng ta bái nhập sơn môn năm đó chỉ mới ngày hôm qua!” Động Hư Tử không chút nào để ý đến câu trả lời của Ma Tôn, ngược lại tự mình nói.
Vừa dứt lời, ma khí vô tận từ trên con ngươi lớn thổi quét ra, giọng nói âm lãnh Ma Tôn truyền đến: “Năm đó nên nghe ta, không thu nhận đám phế vật các ngươi!”
Động Hư Tử nghe Ma Tôn nói như vậy, không giận mà cười, thậm chí cười khom lưng: “Đại sư huynh, tật xấu mạnh miệng mềm lòng này của ngươi vẫn không thay đổi chút nào!”
Dựa theo hiểu biết của mình về vị đại sư huynh này, làm sao có thể bị Hồ Vân tính kế dễ dàng như vậy, lại có thể an ổn ngồi cãi cọ với mình ở chỗ này.
Vị đại sư huynh này của mình đã từng được khen là sự tồn tại số một chỉ dưới tiên nhân!
Tự xưng là muốn tái hiện ánh sáng của thiên địa, rồi đặt một cái tên cho mình là Trọng Minh!
Thiên kiêu vô song đã ngăn cản Ma tộc bằng chính sức mạnh của mình, một lần kiến cho Thanh Vân tông vang dội toàn bộ Tu Tiên giới!
Nhưng ai có thể nghĩ đến, người đã từng là thiên kiêu của Tu Tiên giới, bây giờ lại trở thành Ma Tôn của Ma tộc!
Nhắc tới cũng châm chọc, đại sư huynh vốn là người chém giết Ma tộc điên cuồng nhất, lại trở thành người đứng đầu Ma tộc!
Như con mèo bị người ta giẫm phải đuôi, giọng nói của Trọng Minh có chút giận dữ nói: “Cười mẹ nó! Chờ khi tất cả phong ấn của Ma tộc mở ra, ta là người đầu tiên vặn đầu của ngươi xuống!”
“Vậy ngươi vặn đi, coi như ta trả lại ngươi!” Động Hư Tử thoải mái nói.
Đối mặt với Động Hư Tử lăn lộn vui vẻ, trong lúc nhất thời Trọng Minh không biết nên mở miệng như thế nào, đành dừng lại sau đó không cảm xúc nói: “Hồ Vân chết rồi?”
“Chết rồi, trước khi chết hắn nói không hối hận, giống như sư phụ năm đó!” Động Hư Tử nhẹ giọng nói.
Nghe Động Hư Tử nói đến sư phụ, Trọng Minh giống như bị chạm vào vảy ngược, ma khí hóa thành bàn tay trong nháy mắt bóp lấy cổ Động Hư Tử, Trọng Minh lạnh lùng nói: “Cái chết của hắn đều là do đám phế vật các ngươi!”
Động Hư Tử bị bóp cổ cũng không giãy dụa, nhìn Trọng Minh trước mắt, trong ánh mắt có chút thương tiếc.
Nếu trong bảy người của Thanh Vân có tình cảm sâu nặng nhất với sư phụ thì người đó chính là đại sư huynh Trọng Minh trước mắt.
Từ trước khi Động Hư Tử nhập môn, đại sư huynh đã đi theo bên cạnh sư phụ.
Sau khi sư phụ hợp đạo Cửu U và ngã xuống vì đoạt tên cho Hồ Vân.
Thiên kiêu vốn vô song hang hái kia đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn phát điên.
Hắn không có chút bận tâm giết vào Cửu U, đại chiến Ma Đạo ban đầu bị một mình Trọng Minh quấy đến long trời lở đất.
Không biết Trọng Minh trải qua cái gì ở trong Cửu U, sau khi từ Cửu U trở về, vị đại sư huynh này của mình đã trở thành Ma tộc.
Giữa hai người rơi vào sự trầm mặc quỷ dị, không có chút tiếng động nào trong không gian màu trắng tinh.
Người đứng đầu thiên hạ trong Tu Tiên giới và Ma tộc Ma Tôn lại là sư huynh đệ.
Nếu tin tức bùng nổ như vậy truyền ra ngoài, thì e rằng giới tu hành và Ma tộc đều không có chỗ cho hai người!
Động Hư Tử nhìn con ngươi lớn trước mắt, trên mặt lộ vẻ hồi tưởng, khi gặp lại người xưa rất dễ dàng kéo người ta vào quá khứ.
Khi đó mình dẫn theo Tô Tiểu Thất còn mặc tã lót, sống tạm bợ sau khi tiên nhân ngã xuống.
Để bảo vệ tốt cho đệ đệ muội muội mà mình nhận thức, mình trở nên rất giỏi đánh nhau, thậm chí lúc ấy mình không có tu luyện cũng có thể đánh bại một số tu sĩ cấp thấp.
Cho đến khi mình gặp người kia, người thay đổi cuộc đời của mình và Tô Tiểu Thất, khiến mình có gốc rễ trong loạn thế, cũng khiến mình trở thành như bây giờ.
Mình lại đã quên diện mạo của đối phương, nhưng vẫn nhớ rõ nói kéo mình ra khỏi vực thẳm kia:
“Đi theo ta đi tiểu tử, sau này ta chính là sư phụ các ngươi!”
Động Hư Tử hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn Trọng Minh nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh, ta rất muốn dừng thời gian ở lúc đó, để không đến mức như bây giờ, ngay cả bộ dáng của hắn chúng ta cũng đã quên.”
Bàn tay được ma khí hóa thành buông lỏng tay của Động Hư Tử, bầu không khí giữa hai người trở nên thê lương.
Đã từng là Thanh Vân tông, đã từng là bảy người con của Thanh Vân.
Mấy sư huynh đệ cãi nhau ầm ĩ, cả ngày chơi đùa ở trong tiểu viện.
Đại sư huynh Trọng Minh rực rỡ như mặt trời.
Nhị sư huynh Động Hư Tử Tô Hạc bình thường.
Tam sư đệ Hồ Vân ngây ngốc.
Tứ sư đệ Trường Minh mưu trí thiên địa.
Cặp song sinh của Thanh Vân tông Lão Ngũ và Lão Lục, Quý Nguyệt, Hạo Không hiểu biết tuyệt địa thiên thông.
Cùng với linh vật đời trước của Thanh Vân tông, Tô Tiểu Thất.
Trong chòm sao rực rỡ, bảy người con của Thanh Vân vẫn quát tháo suốt nửa đầu của thời kỳ đại chiến Ma Đạo.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại có Động Hư Tử và Tô Tiểu Thất.
Giống như năm đó, mình mang theo Tô Tiểu Thất còn mặc tã lót, sống tạm bợ trong loạn thế.
Quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn chỉ còn lại mình và Tô Tiểu Thất.
Thân thể của vị tuyệt đỉnh thế gian này không khỏi có chút lọm khọm giống như bị rút cạn sức lực.
Trọng Minh nhìn Động Hư Tử râu tóc bạc trắng trước mắt, thấp giọng nói: “Động Hư Tử, ngươi già rồi, già đến mức ta có thể ngửi thấy mùi thối rữa trên người ngươi.”
Động Hư Tử cảm thán một tiếng rồi trả lời: “Đúng vậy, ta già rồi, nhưng ta vẫn chưa thể chết, bảy người con mới của Thanh Vân vẫn chưa trưởng thành, trước đó, ta còn phải thay Hồ Vân trông chừng bọn họ!”
“Vì sao tiểu tử kia có lực lượng của hắn? Vì sao vực ngoại thiên ma giống Hồ Vân, có thể có được lực lượng của sư phụ?” Cuối cùng Trọng Minh cũng hỏi ra nghi vấn của mình.
“Chúng ta cũng không biết, ngày đó Hồ Vân dẫn hắn trở về Thanh Vân tông, ta thiếu chút nữa đã đầu gối mềm nhũn quỳ xuống gọi hắn là sư phụ, tiểu tử này giống như xuất hiện từ hư không, miễn cưỡng bị nhét vào thế giới này.” Động Hư Tử lắc đầu trả lời.
Sau đó Động Hư Tử nhìn Trọng Minh, nghiêm túc nói: “Hắn giống như một sự cứu rỗi hơn, có âu Dương thì ít nhất kết quả xấu nhất vẫn là trở lại thời đại tiên nhân, mà không phải khiến thế giới này kết thúc thật sự!”
Trọng Minh im lặng nghe Động Hư Tử nói, sau khi suy nghĩ một lát, con ngươi dựng thẳng màu vàng dần lộ ra một vết nứt.
Lăng Phong mặc áo đỏ đột nhiên xuất hiện ở chính giữa.
Không có thân thể, chỉ có thần hồn của Lăng Phong.
An tĩnh như đang ngủ say trong con ngươi dựng thẳng màu vàng.
Động Hư Tử nhìn Lăng Phong, ánh mắt phức tạp, khi mình ôm Lăng Phong trở về Thanh Vân tông cũng giống như lúc mình đã nhặt được Tô Tiểu Thất.
Hiện giờ cục diện này là phương pháp giải quyết tốt nhất mà Động Hư Tử có thể nghĩ ra.
Nhân gian là đường lui mà tiên nhân giữ lại, mà Lăng Phong có thể áp chế tiên nhân, khống chế nhân gian này và có thể phá vỡ cục chết trên người mình.
Mặc dù âu Dương muốn đích danh giết chết Lăng Phong, nhưng bây giờ Lăng Phong đã hợp đạo nhân gian đã không thể bị giết chết!
Động Hư Tử giơ tay lên, một tấm bản đồ cỡ nhỏ xuất hiện trong tay, đó là tấm bản đồ của thiên địa này mà âu Dương đã từng nhìn thấy ở Tàng Kim Các.
Ngón tay Động Hư Tử chỉ về phía Lăng Phong, Lăng Phong bị chia làm hai, một nửa trong đó bay vào trong bản đồ.
Mà Lăng Phong còn lại ở lại trong con ngươi dựng thẳng màu vàng, chậm rãi khôi phục như lúc ban đầu.
Trọng Minh lẳng lặng nhìn Động Hư Tử làm xong tất cả những việc này rồi thấp giọng nói: “Ta chỉ muốn hắn trở về, lão Tứ đã đáp ứng ta, ngươi đừng quên!”
Động Hư Tử không trả lời, chỉ im lặng nhìn con ngươi dựng thẳng màu vàng khép lại.
Trên một vương tọa, một người trung niên có khuôn mặt tuấn lãng đầu đội vương miện ngồi ở trên vương tọa, pháp tắc lưu chuyển trên người, sự uy áp của khí phách khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhưng một vị vua như vậy lại tràn đầy thương cảm trong ánh mắt, giống như đang hồi tưởng lại quá khứ, trong tay cầm chặt một mảnh vải màu xám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận