Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 84: Chỉ có học tập mới làm cho người ta cảm thấy phong phú

"Ùng ục... ‌ Ha ha... Ùng ục..."
Âu Dương ngửa đầu há to miệng nằm ‌ngủ khiến nước miếng trong miệng tụ thành một đoàn.
Tiếng lẩm bẩm xen lẫn tiếng nước bọt ục ục cho người ta cảm giác vô cùng có ‌tiết tấu.
Một bên đệ tử Hình phong kiên trì lay Âu Dương nhưng Âu Dương ngủ giống lợn chết, lắc thế nào cũng lắc không tỉnh.
"Ngủ thật là ngon! Nước bọt cũng chảy ra."
Tiếng lẩm bẩm càng lúc càng lớn thậm chí lấn át tiếng Động Hư Tử giảng đạo.
Càng ngày càng nhiều người nghe được tiếng Âu Dương lẩm bẩm, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Âu Dương đang nằm ngáy o o.
Loại chuyện lớn như chưởng môn giảng đạo vậy mà có người còn dám ngủ ngon như vậy?
Đây là phế vật đỉnh núi nào, mất mặt xấu hổ thật.
Đệ tử mới nhập môn trong vòng mười năm đều căm phẫn trong lòng, tức giận Âu Dương quấy rầy bọn họ nghe chưởng môn giảng đạo.
Chỉ có nhóm lão làng nhập môn hơn mười năm trước đó nhìn thấy Âu Dương đang nằm ngáy o o dường như gợi lên hồi ức nào đó.
Lão làng nhập môn hơn mười năm trước nhìn thoáng qua Âu Dương xong lại nhao nhao nhìn chăm chú Động Hư Tử trên đài cao, dường như đang đợi cái gì đó.
Trên quảng trường chia làm hai nhóm người, một phe đang trợn mắt nhìn Âu Dương, phe còn lại thì đang ngó chừng chưởng môn Động Hư Tử, trong ánh mắt vô cùng chờ mong.
Trên đài cao, da mặt Động Hư Tử giãn ra, xạm mặt lại nhìn Âu Dương đang nằm ngáy o o.
Mình đã giảng được tới mười câu đâu? Tiểu tử thúi này ngủ nhanh như vậy?
Động Hư Tử đồng thời cảm ứng được tổ ba người theo đuôi đang lặng lẽ ẩn núp bên ngoài quảng trường, trong lòng giật mình.
Bọn tiểu tử thúi này hôm nay không phải là đến phá mình chứ?
Không được, mình là chưởng môn! Uy nghiêm chưởng môn không thể bị mấy tên tiểu tử thúi làm cho mất hết!
Sắc mặt Động Hư Tử trở nên ngưng trọng, miệng nói không ngừng thậm chí còn trở nên huyền ảo hơn.
Đệ tử vốn dĩ nghe như si như say, lập tức cảm thấy hơi mờ mịt, chưởng môn giảng đạo làm sao đột nhiên lại khó lý giải như vậy rồi?
Giống như ‌mình chẳng qua chỉ là ở nhà trẻ học đánh vần, đột nhiên bắt mình học làm toán vậy.
Tiếng Động Hư Tử giảng đạo và tiếng Âu Dương lẩm bẩm đan xen vào nhau, quanh quẩn bên tai đám đệ tử đang mặt mày ngơ ngác trên quảng trường.
Thời gian dần trôi qua, Động Hư Tử cảm giác mí mắt của mình càng ngày càng nặng, càng lúc càng buồn ngủ, thậm chí âm thanh cũng ‌bắt đầu nhỏ lại.
"Đến rồi! Đến rồi!" Lão làng nhập môn hơn mười năm trước nhao nhao lấy Ký Lục thạch ra, lòng tràn đầy vui vẻ chuẩn bị ghi chép lại thời khắc này.
Giọng nói Động Hư Tử trở nên lúc có lúc không, càng ngày càng nhỏ.
Rốt cục Động Hư Tử thực sự không kiên trì nổi nữa, cơn buồn ngủ như thuỷ triều kéo đến, cúi đầu ngáy o o.
Ngủ vô cùng ngon lành thậm chí cũng phát ra tiếng ngáy.
"Khò khò khò… phù..."
"Ùng ục... ‌ Ha ha... Ùng ục..."
"Khò khò khò… phù..."
"Ùng ục..."
...
Tiếng lẩm bẩm của Động Hư Tử và Âu Dương giao nhau, hô ứng lẫn nhau quanh quẩn trong toàn bộ quảng trường.
"Xuất hiện! Chỉ cần người huynh đệ này vừa đến, chưởng môn đang giảng đạo chắc chắn ngủ gục! Không nghĩ tới đã qua mười năm mà mình còn có thể thấy lại cảnh này!"
Già trẻ kết hợp!
Lão làng nhập môn hơn mười năm trước vui mừng chảy nước mắt, nhao nhao ghi chép lại thời khắc này, ngay sau đó đứng vây quanh Âu Dương hoan hô.
Một màn này đã từng đưa tới oanh động cực lớn, vô số người tranh nhau vây xem thậm chí từng một cho rằng Âu Dương chính là khắc tinh của chưởng môn.
"Khắc tinh của chưởng môn! Uy vũ!"
"Nha!"
"Nha!"
...
Nhóm lão làng đang hoan hô Âu Dương trong khi nhóm lính mới còn lại thì mặt mày ngơ ngác.
Ý gì? Không phải chưởng môn đang giảng đạo sao?
Bây giờ đang làm gì?
Chưởng môn làm ‌sao ngủ thiếp đi?
Các sư huynh đang hoan ‌hô cái gì?
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Ta đang làm gì?
Trên quảng trường rối bời giống như chợ bán thức ăn, tổ ba người theo đuôi trốn ở bậc thang phía dưới quảng trường rơi vào im lặng.
"Ta nghĩ có lẽ Đại sư huynh thật sự chỉ muốn đến nghe đạo thuận tiện hoài niệm tuổi thơ thôi!" Trần Trường Sinh khô khan nói với Bạch Phi Vũ và Lãnh Thanh Tùng.
Bạch Phi Vũ bụm mặt biểu lộ bộ dáng như thất bại, thật không biết Đại sư huynh nhà mình đến cùng trúng phải ngọn gió nào? Hôm nay đặc biệt chạy tới đây làm chuyện mất mặt xấu hổ.
Lãnh Thanh Tùng không chớp mắt nhìn chăm chú đệ tử Hình phong bốn phía Âu Dương, biểu lộ trên mặt mười phần lạnh lùng, trong lòng nghi hoặc không hiểu.
Những đệ tử Hình phong này vì sao có thể thân thiết với huynh trưởng như vậy, thậm chí còn thân cận với huynh trưởng hơn cả mình!
Xem ra có rảnh phải đi Hình phong một chuyến hỏi kiếm trong tay đệ tử Hình phong có bén hay không!
Trong mắt Lãnh Thanh Tùng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, dán trên mặt đám mãnh nam cơ bắp kia một chữ chết!
Nếu Âu Dương tới đây chỉ đơn thuần là nghe đạo, ba người ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Thời điểm Bạch Phi Vũ dẫn đầu chuẩn bị rời đi thì đột nhiên ngừng lại, lòng có dự cảm ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
"Thế nào Bạch sư huynh?" Trần Trường Sinh mở miệng hỏi.
Bạch Phi Vũ nhìn lên bầu trời, trên mặt giống như mang theo nghi ngờ lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là cảm giác hơi kỳ quái."
Vì sao mình vừa rồi cảm ứng được đạo vận kiếp trước ‌của mình đang hướng về Thanh Vân tông?
Đây là có chuyện gì?
Bạch Phi Vũ nói với Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh: "Ta không muốn trở về, ta chờ sau khi giảng đạo kết thúc cùng về với sư huynh."
Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh liếc nhau một cái, Trần Trường ‌Sinh nói: "Đã như vậy, ta cũng chờ một lát!"
Lãnh Thanh Tùng ôm kiếm không có trả lời nhưng người vẫn đứng bất động ở đó.
Mà tại bên trong lầu canh trên quảng trường Thanh Vân phong, một nữ tu sĩ thân hình nở nang bất ngờ xuất hiện, nàng nhìn quảng trường rối bời trước mặt, đôi mi thanh tú hơi nhíu, giọng lạnh lùng nói: "Im lặng!"
Giọng nói thanh lãnh truyền đến trong lỗ tai tất cả mọi người làm cho tất cả mọi người ‌giống như bị đổ một chậu nước lạnh mà yên tĩnh trở lại.
Quảng trường trong nháy mắt yên tĩnh đến cả tiếng cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm của Âu Dương ‌và Động Hư Tử:
"Khò khò khò... Phù..."
"Ùng ục... Ha ha... Ùng ục..."

Nữ tu sĩ nghe được tiếng lẩm bẩm thì cúi đầu nhìn lại, lúc nhìn thấy Âu Dương, trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc, lập tức đôi mi thanh tú hơi nhíu nhìn về phía Động Hư Tử.
Động Hư Tử đang ngủ say vẫn còn đang khò khè, nữ tu sĩ vận dụng chân nguyên, hung hăng nện một quyền vào cái chuông lớn ở lầu canh.
Keng!
Tiếng chuông nương theo chân nguyên vô hình chập trùng quanh quẩn tại trên quảng trường.
Động Hư Tử trong nháy mắt thanh tỉnh lại, ngẩng đầu mơ màng hỏi: "Hở? Sét đánh?"
Mà ở phía dưới, Âu Dương nằm ngáy o o lập tức đứng thẳng lên, lau nước dãi trên miệng, vẻ mặt mờ mịt nhìn đám người không biết đã vây quanh bốn phía từ lúc nào, hỏi:
"Tan lớp?"
Nữ tu sĩ hừ lạnh một tiếng, lần nữa biến mất trong hư không.
Mà lần giảng đạo này cũng kết thúc trong một màn hoang đường như vậy, Âu Dương không có gì bất ngờ bị Động Hư Tử cười híp mắt giữ lại.
Đợi đến khi các đệ tử đều đã rời đi, Động Hư Tử tức giận đến mặt đỏ gào thét Âu Dương: “Chớ đi, có gan ‌đơn đấu!”
Âu Dương nhìn Động Hư Tử giơ chân lên, không trả lời mà chỉ ngoáy ngoáy cái lỗ tai, vừa mới học tập thời gian dài như vậy, chính mình cảm thấy tràn đầy sức sống.
Quả nhiên chỉ có học tập mới có thể khiến cho người ta cảm thấy phong phú!
Bạn cần đăng nhập để bình luận