Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 311: Đến cùng ai bồi Đại sư huynh đi!

âu Dương cũng không có mâu thuẫn gì với kế hoạch của Phật môn cả.
Thậm chí còn hết sức hài lòng với cách làm này của Phật môn.
Dựa vào cái gì muốn mời hòa thượng ngoại lai đến niệm kinh?
Muốn đọc kinh, trước tiên biến thành hòa thượng bản địa đi rồi đọc tiếp!
Mà loại hóa Hồ thành Phật này là điểm mấu chốt hết sức quan trọng, vì Phật môn sẽ gửi gắm tất cả hi vọng của chính mình vào người được chọn.
Đối với loại chuyện này, cớ sao mà mình không làm chứ?
Nói đến người được chọn, mình thật ra là có một người hết sức thích hợp và chuẩn xác.
Đó là một người mặc áo lam và có tính cách hết sức giống mình, người mà chính mình không thích lắm nhưng lại chính là một người thích hợp nhất!
Triệu Tiền Tôn!
Triệu Tiền Tôn là người hợp lý, nhưng lại là gia hỏa không có lý!
Hắn là kẻ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để làm ra một phen chuyện lớn.
Và cũng là một người có khí vận lớn được trời đất khâm định!
Kiểu người này thật sự là rất thích hợp để làm loại chuyện này!
Chẳng qua tiểu tử này cảm thấy chính mình đã quen với việc làm tán tu.
Là một người có tư tưởng ích kỷ, khéo léo và không thích gánh chịu trách nhiệm!
Tới lúc nhìn thấy thì cứ bắt hắn lại và trực tiếp cạo thành một con lừa trọc là xong!
Được nhận truyền thừa từ lão đầu nhà mình và Động Hư Tử, bây giờ còn có Phật môn chờ hắn tiếp nhận, ta nhìn tiểu tử này còn chạy thế nào? âu Dương đắc ý mà nghĩ thầm.
Điều này cũng chính là lý do vì sao âu Dương muốn đi Đại Linh sơn tự, một mặt là vì nhiệm vụ hệ thống thứ hai của chính mình, mặt khác chính là vì trợ giúp Phật môn hoàn thành kế hoạch thay máu lần này.
Lần này đi dù dẫn theo tên nghịch tử nào đều không đủ nhìn, dù sao cũng là đi đá sơn môn của Đại Linh sơn tự thuộc một trong chín thánh địa lớn.
Mặc dù bây giờ mấy tên nghịch tử nhà mình đều có thể đảm đương một phía, nhưng vẫn chưa đủ trình trong ván cờ cấp cao này.
Ván cờ cấp cao vẫn nên dẫn theo chưởng giáo nhà mình tới cho an toàn!
Vì thế âu Dương còn viết một lá thư cho Động Hư Tử ngay trong đêm:
"Thành lập một đội để quét sạch phó bản Đại Linh sơn tự, mau tới!"
Động Hư Tử suýt chút thở không ra hơi khi nhận được lá thư của âu Dương từ hạc bay.
Thì ra tiểu tử này thật sự có ý định xử một lần chín thánh địa lớn?
Mới từ Cửu U trở về là đã ngựa không ngừng vó chuẩn bị đi Đại Linh sơn tự!
Chẳng lẽ không thể ngồi yên một chỗ được hay sao?
Nhìn thấy lá thư mà hạc bay truyền tới của âu Dương, Động Hư Tử trực tiếp xé mở không gian rồi đi thẳng tới Tiểu Sơn phong.
Vừa đến Tiểu Sơn phong, hắn còn chưa kịp nói hai câu với âu Dương thì đã trực tiếp nghe được sự phản đối thống nhất của hai tên nghịch tử!
"Không được!"
"Đại sư huynh, chuyện này ta không thể đồng ý!"
Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh lôi kéo xe lăn của âu Dương và không ngừng tranh cãi việc ai sẽ cùng đi với Đại sư huynh đến Đại Linh sơn tự!
Mình vừa rời đi huynh trưởng (Đại sư huynh), huynh trưởng (Đại sư huynh) đã trực tiếp ngủ hơn một năm, nếu là mình lại không nhìn kỹ, nói không chừng huynh trưởng (Đại sư huynh) sẽ gặp phải nguy hiểm mất!
Về phần Tiểu Bạch?
Huynh trưởng (Đại sư huynh) đã phải ngủ lâu như vậy chính là nhờ sự trông nom của tên vô dụng Tiểu Bạch kia!
Hai người mỗi người nắm lấy mỗi bên của xe lăn mà không ai chịu nhường ai.
Lúc này, trên người cả hai đều cùng chảy xuôi đạo vận và nhìn chằm chằm đối phương với bộ dạng nếu ngươi lại không chịu buông tay, bây giờ lão tử sẽ đập chết ngươi!
"Buông tay!" Lãnh Thanh Tùng nhìn chằm chằm vào Trần Trường Sinh rồi lạnh giọng mà nói.
Trần Trường Sinh cười lạnh một tiếng rồi mở miệng nói ra: "Nhị sư huynh cứ ở nhà mà lĩnh hội kiếm đạo đi, một mình ta đi theo Đại sư huynh là được rồi!"
Lông mày của Lãnh Thanh Tùng hơi nhíu lại, luận bối phận thì mình là Nhị sư huynh, còn tiểu tử này mới là lão Tam. Vừa rồi mình còn không có tính toán với hắn về tấm người giấy kia, bây giờ lại còn dám cùng chính mình tranh giành vị trí đi ra ngoài với huynh trưởng nữa?
Trong khoảng thời gian mình bế quan này, lá gan của tiểu tử này thật đúng là càng lúc càng lớn?
Cũng dám không nhìn sự uy nghiêm của chính mình với tư cách là Nhị sư huynh?
Huống hồ lần này đi ra ngoài, lại không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Thân là kiếm tu, chính mình có sức chiến đấu mạnh nhất, trong khi lão Tam chẳng qua là một trận pháp sư, nên rất khó để có thể quán xuyến hết tất cả mọi thứ. Lỡ như hai người đều cùng rơi vào trong trong hiểm cảnh là huynh trưởng và lão Tam đều sẽ gặp nguy hiểm.
Mình không thể để cho sư đệ của mình rơi vào trong nguy hiểm trước chính mình được!
Lãnh Thanh Tùng đã giản lược một cách đầy khéo léo về đoạn hoạt động tâm lý này thành hai chữ:
"Muốn chết!"
Nghe được câu này, Trần Trường Sinh lập tức trừng mắt lạnh rồi thấp giọng mà nói ra: "Xem ra kiếm đạo của Nhị sư huynh rất cao, Trường Sinh thật đúng là muốn được chỉ bảo một hai!"
Nói xong, trên người của hắn đã chảy xuôi đạo vận trận pháp làm cho vô số đại trận ở trên Tiểu Sơn phong lập tức sáng lên!
Chẳng qua ở kiếp trước là vị tiên nhân đầu tiên mà thôi, chảnh cái gì chứ!
Ai mà không có phân thân tiên nhân chứ?
Ở kiếp trước, Tiểu Sơn phong chỉ có ta và Đại sư huynh, các ngươi đều là người ngoài!
Lần này đi Đại Linh sơn tự, nhất định phải là ta đi!
Nhìn thấy Trần Trường Sinh trực tiếp khởi động trận pháp trên Tiểu Sơn phong, Thanh Liên kiếm ý trên người của Lãnh Thanh Tùng cũng lập tức tăng vọt.
Sau đó, hoa sen xanh chợt hiện lên trong hai mắt của hắn.
Mình vốn cũng không phải là người giỏi nói chuyện, cho nên sức mạnh mới là minh chứng tốt nhất!
âu Dương nhìn hai tên nghịch tử ở trước mắt mà mặt đen lại, hai tên nghịch tử này đúng là một câu đều không nghe lọt vào tai lời mà mình mới nói vừa rồi!
Động Hư Tử thì ngồi trên băng ghế đá, dù đang gấp nhưng vẫn tỏ ra ung dung mà xem biểu diễn thường ngày của Tiểu Sơn phong.
Không biết âu Dương đến cùng đã chuốc bùa mê gì cho bọn họ, rõ ràng thả ra đều là thiên tài xuất sắc mà các đại thánh địa quỳ xuống cũng muốn có được.
Đến bên cạnh của âu Dương lại giống như cao dán da chó vậy, dù có vẫy như thế nào cũng vẫy không ra!
"Chà chà chà! Nếu âu Dương mà biến thành một thiếu nữ, chắc sẽ là một vở kịch tâm lý tình cảm hay ho đây!" Động Hư Tử đang hóng chuyện thì trong lòng lại chợt toát ra một ý nghĩ tò mò.
"Đủ rồi!" âu Dương thật sự là không thể nhịn được nữa, nên đã gõ mạnh một cái vào trên đầu của hai người Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh!
"Nói nhao nhao làm cho lão tử đau cả đầu! Đi cái gì mà đi, vội vàng đi Đại Linh sơn tự là muốn chơi con lừa trọc sao? Đều ở nhà hết, ai cũng không được đi!" âu Dương hùng hùng hổ hổ mà nói.
Mình có tư chất thông thiên, sức mạnh hùng hậu, tài năng long trời lở đất, dẫn theo hai tên vướng víu này đi theo làm cái gì?
Hai tên nghịch tử này không biết tự lượng sức chút nào hay sao?
âu Dương luôn ngủ say thì làm sao biết hai tên nghịch tử ở trước mắt này đã phát triển đến cái tình trạng gì.
Cái thứ cảnh giới này thì có quan hệ gì tới chuyện của một Trúc Cơ như ta?
Nếu cho hai tên nghịch tử này đi, kế hoạch hóa Hồ thành Phật của Đại Linh sơn tự lần này rơi vào trên người của hai người kia, chính mình mới thật sự là mất cả chì lẫn chài!
Nên mình cũng không dẫn theo ai trong hai người kia cả!
Động Hư Tử cười ha hả rồi nói giảng hòa: "Cho ta chút mặt mũi đi! Lần này để ta đi theo, hai người các ngươi cứ yên tâm!"
Vừa nghe giọng nói của Động Hư Tử, Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh đang cụp lỗ tai xuống mà nghe âu Dương răn dạy thì lập tức trợn mắt lên nhìn lão đầu ở trước mắt.
Ồ, huynh trưởng (Đại sư huynh) mới ngủ hơn một năm mà gan của lão tiểu tử ngươi đã bành trướng rồi sao?
Động Hư Tử nhìn hai người ở trước mặt đang trợn mắt lên nhìn mình, nên hắn ho khan một tiếng rồi hơi ngượng ngùng mà một lần nữa ngồi xuống trở lại.
Động Hư Tử buồn bực nhìn mấy người ở trước mắt, mẹ nó, nói thế nào mình cũng là số một thiên hạ, vậy mà ở trong mắt của bọn chó con này thì chính mình lại rác rưởi như vậy sao?
Đang lúc hai người giằng co chưa xong, Hồ Đồ Đồ bỗng cõng một chiếc cặp sách có hình con cáo của chính mình rồi chạy vào từ bên ngoài, sau đó quấn lấy Đại sư huynh và nói muốn thổi một khúc kèn cho Đại sư huynh nghe.
Nhưng vừa nghe đến Đại sư huynh lại muốn đi, khuôn mặt nhỏ của Hồ Đồ Đồ hơi nhăn lại rồi miệng cong lên và há miệng ra muốn khóc.
âu Dương nhanh tay lẹ mắt mà lấy một cái bánh quế và nhét vào trong miệng của Hồ Đồ Đồ.
Chợt hai mắt của âu Dương tỏa sáng rồi mở miệng mà nói ra: "Như vậy đi, lần này chờ ta trở về, Tiểu Sơn phong chúng ta tập thể đi quê nhà của Đồ Đồ nha?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận