Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 390: Thế nào là sắp đặt?

Gió núi thổi đến trên bàn trà, hòa lẫn với hơi ẩm của nước mưa, thổi nguội chén trà trong tay.
âu Dương lẳng lặng nhìn vị Vạn Yêu nữ vương quyết đoán sát phạt trong Vạn Yêu quốc trước mắt này, lúc này vị nữ vương trên vạn người trong Vạn Yêu quốc này lại chân tay luống cuống suy nghĩ lung tung.
Đỉnh điểm của mỗi một thành viên Yêu tộc là đều phải thức tỉnh tên thật của mình, chuyện này âu Dương đã nghe con rùa đen già nói đến ở Thanh Khâu sơn.
Chỉ có yêu tu có tên thật, mới có thể xứng với đại yêu tu!
Khi nghe được chuyện này, âu Dương ngay lập tức nghĩ tới Thường Hiểu Nguyệt, lão bà bị sắp đặt của lão nhị nhà mình, hiện tại trên danh nghĩa vẫn là xà yêu sư tỷ của hai người.
Trên bảng thuộc tính, hậu tố của Thường Hiểu Nguyệt và vị Vạn Yêu nữ vương trước mắt này gần như giống hệt nhau, cũng đều là Thôn Thiên mãng.
Thường Hiểu Nguyệt đã trở thành đại yêu tu nhất định sẽ thức tỉnh tên thật, nhưng tên thật đã thức tỉnh của nàng lại giống hệt sư phụ Thường Tố Trinh của mình.
Đây chính là kết cục của Thường Tố Trinh và Thường Hiểu Nguyệt, trên thế giới này không thể nào có hai đại yêu tu có tên thật giống nhau như đúc, giống như không thể có hai chiếc lá giống nhau trên thế giới này.
“Nếu như có hai đại yêu tu có tên thật giống nhau thì phải làm sao bây giờ?”
trước khi say rượu âu Dương đã từng hỏi một câu như vậy ở Thanh Khâu sơn.
Rùa đen già say mê uống cùng một loại rượu cũng tự lẩm bẩm: “Tên thật giống nhau? Ha ha, đương nhiên là không chết không thôi!”
Ngay lúc đó âu Dương đã bị dọa đến mức tỉnh rượu một nửa, cũng trong nháy mắt hiểu được tại sao sư phụ nhà mình lại an bài cho mình và lão nhị một cục diện vấn tâm như vậy ở nhân gian!
Trong Thường Hiểu Nguyệt và Thường Tố Trinh, tương lai chỉ có thể có một người sống trên thế giới này, hai người bọn họ phải có một người chết, sau khi Thường Hiểu Nguyệt chen chân vào đại tu sĩ, giữa hai yêu phải làm ra một kết thúc!
Nhưng Thường Hiểu Nguyệt đã chen chân vào hàng ngũ đại tu sĩ và nhận được tên thật giống hệt Vạn Yêu nữ vương trước mắt, chuyện này đáng để mình cân nhắc.
Những người cùng huyết thống hay là sinh ra cùng thời điểm đều không thể có cùng một tên thật.
Cho dù lão đầu tử nhà mình có thủ đoạn thần quỷ khó lường, có được bản lĩnh thông thiên, cũng không có khả năng để cho vị Vạn Yêu nữ vương trước mắt này sinh ra Thường Hiểu Nguyệt có tên thật giống mình.
Ánh mắt âu Dương dừng ở trên người Vạn Yêu nữ vương trước mắt, vậy đã nói rõ, sự tồn tại của Thường Hiểu Nguyệt thật sự được sáng tạo ra vì Thường Tố Trinh!
“Đều là lỗi của ta, nhưng lại để Hiểu Nguyệt chịu khổ như vậy, nếu như không phải ta…” Thường Tố Trinh hai mắt vô thần thì thào tự nói, ôm hết tất cả những lỗi lầm vào mình.
“Sư nương, ta vừa mới nói, sư tỷ khẳng định là người hiền, ắt có thiên tướng, không có vấn đề!” âu Dương lập tức có đáp án trong lòng, cũng không có nói ra, ngược lại còn khuyên giải.
Thường Tố Trinh nghe âu Dương nói, lại biến sắc, lớn tiếng nói với âu Dương: “Ngươi cũng tàn nhẫn như sư phụ ngươi, Hiểu Nguyệt đối đãi sư phụ ngươi giống như đối đãi phụ thân, hắn lại tàn nhẫn hạ quyết tâm để Hiểu Nguyệt đi tìm chết!”
Khi một chuyện khiến mình tuyệt vọng trở thành kết cục đã định, con người sẽ điên cuồng công kích lên tất cả những gì mình có khả năng oán giận, không phải để trốn tránh trách nhiệm, mà là để phát tiết sự bất lực của mình. Xem ra ngay cả Xà yêu cũng không ngoại lệ.
âu Dương nhìn Thường Tố Trinh điên cuồng, ngậm miệng không nói, mặc cho Thường Tố Trinh nói lời công kích mình.
Dù sao bị mắng cũng không mất hai khối thịt, hiện tại cũng không thể lý luận rõ ràng với đàn bà này, trước hết cứ để cho nàng phát tiết một chút, phát tiết xong rồi tự nhiên nàng bình tĩnh lại.
Sau khi lải nhải mắng rất lâu, cả hai người lại rơi vào trầm mặc.
Sau khi tâm tình Thường Tố Trinh ổn định, mới xin lỗi âu Dương rõ ràng là đồ đệ của mình: “Xin lỗi!”
âu Dương lại cười xua tay, bưng chén trà đã nguội lên uống một hơi cạn sạch.
Biết trước ngày chết của người thân nhất, lại không có cách nào thay đổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân nhất qua đời.
Điều này thật tàn nhẫn đối với bất cứ người nào trọng tình cảm.
Nhưng nếu như cái chết của người thân nhất này là do một tay mình bày ra, vậy thì đây chính là một chuyện vô cùng thống khổ đối với người tự tay bày ra tất cả nhúng chuyện này.
Lão đầu tử nhà mình sống thật sự thảm!
âu Dương đặt chén trà xuống, thu hồi chân nguyên lại, mặc cho gió núi xen lẫn nước mưa làm ướt quần áo của mình, nước mưa mát mẻ không thể dập tắt lửa giận trong lòng mình chút nào.
Mặc dù không biết khi nào Thường Hiểu Nguyệt sẽ chết, mình cũng không biết Thường Hiểu Nguyệt chết đại biểu cho cái gì.
Nhưng âu Dương đã mơ hồ đoán được, sư phụ nhà mình đã liên hệ cái chết của Thường Hiểu Nguyệt với lão nhị nhà mình.
Mấy năm trước, khi mình và Thanh Tùng đi đến nhân gian cũng đã rơi vào trong ván cờ của lão đầu tử nhà mình.
Huyên Nhi vốn là ánh trăng sáng của lão nhị lại bị lão đầu tử tính kế trở thành quái vật tham quyền đoạt lợi.
Còn Thường Hiểu Nguyệt cũng là thanh mai trúc mã lại thay thế vị trí của Huyên Nhi ở trong lòng Lãnh Thanh Tùng, từ nốt ruồi chu sa biến thành ánh trăng sáng.
Nếu như nàng chết, Thanh Tùng sẽ không bao giờ đạt được thái thượng vong tình chân chính.
Dù sao ánh trăng sáng chết đi có lực sát thương lớn hơn ánh trăng sáng còn sống, Thanh Tùng nhất định sẽ không thể lĩnh ngộ đại đạo thái thượng vong tình.
Nếu như Thanh Tùng không thể lĩnh ngộ thái thượng vong tình đạo thì làm sao có thể mở lại Thiên môn, mở ra tiên lộ chứ?
Những người phía sau muốn Lãnh Thanh Tùng mở lại Thiên môn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, đương nhiên bọn họ sẽ không nhìn Thường Hiểu Nguyệt đi tìm chết.
Thậm chí còn có thể liều mạng bảo vệ Thường Hiểu Nguyệt, cho đến trước khi Lãnh Thanh Tùng chen chân vào hàng đại tu sĩ, Thường Hiểu Nguyệt tuyệt đối an toàn!
Nhưng Thường Hiểu Nguyệt không chết, Thanh Tùng kia cũng không thể nào chạm đến ngưỡng cửa của thái thượng vong tình, càng không có khả năng mở ra tiên lộ và điều này trở thành một nút thắt khác.
Giữa chết và không chết như vậy, Thường Hiểu Nguyệt vốn hẳn phải chết lại có thêm một tia hy vọng sống sót.
Hồ Vân chuyền bóng về phía sau, trực tiếp đá một vấn đề khó khăn cho những kẻ thúc đẩy ở phía sau màn đang mưu toan muốn Lãnh Thanh Tùng mở lại Thiên môn!
Lão tử không có biện pháp gì, vậy miễn cưỡng để cho đối thủ đi giải quyết nan đề này giúp mình, cũng giao sinh tử của Thường Hiểu Nguyệt cho đối phương giải quyết!
Không hổ là bố cục lão đầu tự tay sắp xếp mười mấy năm, bày ra một kế hoạch vấn tâm để cho mình và Lãnh Thanh Tùng nhập cuộc.
Không chỉ là hỏi tấm lòng của lão nhị nhà mình, mà còn hỏi tấm lòng của những người đứng sau màn kia!
Một chiêu này của lão đầu nhà mình thật sự tuyệt diệu!
Vừa cứu được Thường Tố Trinh, vừa cứu được Thường Hiểu Nguyệt, lại giúp lão nhị, cuối cùng còn làm đám người thúc đẩy sau màn ghê tởm.
Có thể nói một mũi tên trúng bốn con chim!
Mà chuyện lão đầu làm cũng chỉ là đau eo một chút và đưa ra một khối ngọc bội mà thôi.
Thủ đoạn như vậy, thôi diễn như vậy, phương pháp như vậy cho dù là tiên nhân e rằng cũng theo không kịp.
Chia năm năm trên phương diện khái niệm lại khủng bố như vậy!
âu Dương có chút não heo quá tải, nhưng kích động không thể kiềm chế được, sau khi nghĩ thông suốt thủ đoạn thiên nhân của sư phụ mình, hắn tuy trở thành quân cờ trong tay sư phụ lại không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy tự hào.
“Lão tiểu tử này làm không sai, ta nguyện ý thừa nhận điểm ấy hắn cũng mạnh như ta!” âu Dương tự khiêm nhường cảm thán.
“Ít nhất sư phụ ngươi còn có thể nói chút lời tâm tình chán ngán, tiểu tử ngươi ăn nói vụng về như vậy, sau này chỉ sợ ngay cả vợ cũng không cưới được!” Giọng nói của Thường Tố Trinh truyền đến.
Nghe vậy, âu Dương nhất thời tức giận, không cam lòng thầm nghĩ:
“Ngươi cho rằng lời tâm tình hắn dụ dỗ ngươi lên giường từ đâu ra? Lại dám nghi ngờ vị thầy dạy yêu đương như ta đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận