Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 231: Trở về

Động Hư Tử cảm giác cuộc sống gần đây rất tốt. Không có việc gì thì đi giảng đạo cho các đệ tử để nhận được một đợt tôn sùng và ánh mắt đầy kính ngưỡng. Hoặc là cưỡi hạc trắng của mình nhàn nhã dạo chơi khắp Thanh Vân tông.
Không có đám nghịch tử Tiểu Sơn phong kia, toàn bộ Thanh Vân tông đều trở nên yên tĩnh trở lại.
Toàn bộ tông môn từ trên xuống dưới đều vận chuyển đâu vào đấy.
Vào giờ phút này, Động Hư Tử mới cảm nhận được sự yên tĩnh đã mất từ lâu.
Đây mới là cuộc sống hàng ngày của một thánh địa!
Chẳng qua chính xác là có chút nhàm chán.
Ngồi ở trên nóc đại điện nhìn mặt trời dần lặn, Động Hư Tử không hiểu sao có chút nhớ nhung tên hỗn tiểu tử âu Dương kia.
Ý nghĩ này vừa mới mọc lên đã bị Động Hư Tử lắc ra khỏi đầu, thầm mắng mình thật sự là miệng thối, thật vất vả mới có cuộc sống yên tĩnh lại còn nghĩ đến tên hỗn tiểu tử kia!
Hắn giơ tay vung phất trần một cái làm cho nguyên khí trong trời đất biến thành một luồng gió mát đánh vào chiếc chuông lớn trên tháp canh. Trong nháy mắt, tiếng chuông du dương vang vọng toàn bộ Thanh Vân phong.
Chợt, một tiếng kèn bén nhọn vang lên hoàn toàn che lấp đi tiếng chuông du dương kia, tiếng kèn thê lương như chiêu hồn xông thẳng vào cái trán của hắn.
Tiếng kèn này giống như có một loại ma lực kỳ dị làm cho người nghe được đều bị gợi lên chuyện đau lòng, những tu sĩ có tu vi thấp nhịn không được mà lệ rơi lã chã.
Cổng truyền tống trong đại trận hộ sơn của Thanh Vân phong chợt sáng lên, Hồ Đồ Đồ giơ kèn phồng má thổi mạnh.
Sau lưng nàng theo sát lấy một đám nữ tu sĩ ôm khuôn mặt xinh đẹp đang khóc sướt mướt mà đi ra từ bên trong.
Tất cả các nữ tu sĩ đều cầm nhạc cụ trong tay và phối hợp với tiếng kèn cùng diễn tấu một làn điệu làm cho người ta rơi lệ.
Cho dù là làn điệu nào, cuối cùng dưới sự êm dịu của cây kèn mà Hồ Đồ Đồ đang thổi thì đều biến thành nhạc buồn.
Nếu không phải các nữ tu sĩ đều mặc y phục với đủ mọi màu sắc sặc sỡ khác nhau thì đội này chắc chắn sẽ không khác gì một đội ngũ đưa tang.
Hồ Đồ Đồ vừa về tới Thanh Vân tông, nên nàng thổi càng ra sức. Trong khoảng thời gian này, mình trải qua huấn luyện không phải dành cho con người chính là vì để cho người của Thanh Vân tông nhìn thật kỹ.
Đồ Đồ ta bây giờ chính là học thành tài nên trở về!
Càng nghĩ như vậy, nàng càng dùng sức, khuôn mặt nhỏ nhắn vì thổi mạnh mà trở nên đỏ bừng. Mà tiếng kèn càng lúc càng cao vút và to rõ, âm sắc sáng ngời lại thê lương.
Đám đệ tử ở gần đại trận hộ sơn là những người đầu tiên phải hứng chịu đợt tấn công tinh thần này. Bọn họ nhớ đến chuyện đau khổ ẩn giấu trong lòng làm cho từng người quỳ trên mặt đất và nện đất khóc lớn:
"Ô ô ô, ta thật là đáng chết!"
"A a a, ta muốn về nhà!"
"Ô a ô a, sư huynh, thật xin lỗi, mấy năm trước thừa dịp ngươi đang ngủ, chính là ta nhét phù lục cầu lửa vào trong quần lót của ngươi!"
"Ô ô ô, ta là tên khốn kiếp,"

Các đệ tử ở gần đại trận hộ sơn hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu. Bọn họ ở trong tiếng kèn thê lương dần lạc mất chính mình mà ôm đầu khóc rống. Mà điều làm cho người ta cảm thấy quỷ dị chính là, chân nguyên của bọn họ không tự chủ được bị tiếng kèn hấp dẫn rồi như có như không bị cây kèn trong tay của Hồ Đồ Đồ hấp thu!
Tiếng kèn sau khi hấp thu chân nguyên càng thêm dày và to rõ hơn, nó loáng thoáng có dấu hiệu lan rộng về phía ngọn núi khác.
Động Hư Tử lập tức có cảm giác huyết áp của chính mình đang tăng lên, các mạch máu xung quanh huyệt thái dương bắt đầu đập mạnh, cái miệng quạ đen này của mình thật đúng là thối, mới nhắc cái gì là cái đó lập tức đến!
Động Hư Tử lắc mình thuấn di tới trước mặt của Hồ Đồ Đồ rồi giơ phất trần lên ngăn lại tiếng kèn, khuôn mặt của hắn đen xì nhìn vào Hồ Đồ Đồ rồi hỏi:
"Tiểu Đồ Đồ, sao ngươi lại trở về?"
"Hả? Chưởng giáo gia gia?" Hồ Đồ Đồ đang phồng má thổi kèn chợt cảm giác được tiếng kèn ngừng lại, nàng mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt đen như đít nồi của Động Hư Tử ở trước mặt của mình.
Động Hư Tử nhìn những đệ tử đang khóc rống lên ở xung quanh của mình, chân nguyên nhẹ nhàng lay động trực tiếp chấn tỉnh tất cả các đệ tử. Sau khi các đệ tử tỉnh dậy thì nhìn ngó khắp xung quanh cứ như mới tỉnh dậy từ trong giấc mơ vậy, trong đầu đang nghĩ chính mình vừa rồi đã làm cái gì?
Sau khi các đệ tử ở xung quanh hồi phục lại bình thường, Động Hư Tử mới chỉnh lại sắc mặt rồi nhìn thoáng qua những nữ tu sĩ đang khóc sướt mướt ở xung quanh, hắn nhịn xuống cơn giận mà hiền lành mở miệng nói:
"Tiểu Đồ Đồ, đám sư huynh đáng chết của ngươi đâu?"
Hồ Đồ Đồ ưỡn ngực và tự tin nói:
"Đại sư huynh, Tam sư huynh, Tứ sư huynh còn ở phía sau, Đại sư huynh nói muốn ta hãy biểu diễn cho mọi người xem một chút thành quả tu hành những ngày này của Đồ Đồ trước tiên!"
Không đợi Động Hư Tử mở miệng, chỉ thấy cổng truyền tống một lần nữa sáng lên, vẻ mặt của Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ đen xì giơ vải trắng đi ra từ trong cổng truyền tống.
Một con chó và một con khỉ khiêng một cỗ quan tài theo sát phía sau, còn âu Dương nằm thẳng tắp ở trong quan tài giống như đã chết!
Cũng không biết âu Dương đang diễn cái gì, nhưng cứ đánh rồi nói sau!
Động Hư Tử xắn tay áo lên chuẩn bị dạy dỗ âu Dương một trận lại chợt nhìn thấy Mộ Vân Hải giống Mộ Vân Ca đến tám chín phần đi ra từ trong cổng truyền tống.
Động Hư Tử cho rằng thật sự là Mộ Vân Ca đến, cho nên cả người đều tê dại.
Lần trước đi Kiếm tông dời đi Vấn Kiếm trì của Kiếm tông người ta, lần này tiểu tử này sẽ không trực tiếp nhổ Bồng Lai tiên sơn người ta lên chứ?
Đến nỗi sơn chủ người ta đều tự mình tìm tới cửa!
âu Dương đang nằm thẳng tắp ở trong quan tài chợt hô lên một tiếng với đội ngũ ở phía trước nhất:
"Sao âm nhạc ngừng rồi? Nếu ta mà chết thật thì sẽ là rất xui xẻo đó!"
Động Hư Tử cũng bất chấp nghi thức chào hỏi giữa những chưởng giáo trong thánh địa với nhau mà vén đạo bào lên rồi nhảy một cái lên cao và giẫm xuống quan tài của âu Dương, sau đó trực tiếp túm lấy âu Dương:
"Tiểu tử ngươi không thể bớt hành động liên quan tới âm phủ một chút sao?"
âu Dương mở mắt nhìn thấy Động Hư Tử nổi giận đùng đùng thì rất vui vẻ:
"Ngài xem lại cách mình nói đi, ta đây không phải là đang tận dụng điều kiện sẵn có mà cảm nhận sau khi chết sẽ có cảm giác gì hay sao?"
"Cảm giác đại gia ngươi!" Động Hư Tử giơ nắm đấm lên muốn cho âu Dương một đấm.
âu Dương vội vàng giơ tay lên rồi vui vẻ nói:
"Ngài thật đúng là dám nói, ta nằm trong này cảm thấy trong lòng trở nên bình tĩnh, ngày mai ta cho ngài tổ chức một màn để cho Thanh Vân phong cũng trở nên sôi động hơn!"
Thần mẹ nó, muốn làm tang lễ cho ta để cho các ngươi sôi động hơn hả!!
Động Hư Tử bị tức đến tam thi nhảy dựng lên, hắn vung tay đập vào trán của âu Dương một cú thật mạnh.
Chẳng qua tay còn chưa rơi xuống trán của âu Dương thì một sợi dây đàn đã chặn nắm đấm của Động Hư Tử lại.
Mộ Vân Hải với mái tóc bạc trắng nâng dây đàn lên ngăn cản nắm đấm của Động Hư Tử rồi lạnh lùng nói:
"Không được đánh hắn!"
“???”
"Ngươi là sơn chủ Mộ Vân Ca?" Động Hư Tử nắm cổ áo của âu Dương rồi nhìn Mộ Vân Hải ở trước mặt.
Mộ Vân Hải ở trước mắt và Mộ Vân Ca giống nhau đến tám chín phần, nhưng Mộ Vân Hải ở trước mắt chỉ có cảnh giới Độ Kiếp tầng bốn, thật sự là kỳ lạ.
Chẳng lẽ Bồng Lai tiên sơn đã thụt lùi đến nước này rồi sao?
âu Dương ở một bên mở ngón tay của Động Hư Tử ra rồi lười biếng dựa vào quan tài. Hắn chỉ tay vào các nữ tu sĩ đang khóc lóc sướt mướt vì chợt phải rời khỏi nhà kia và nói: "Lão đầu, đây là nhóm sinh viên trao đổi đến từ Bồng Lai tiên sơn. Bọn họ vâng lệnh sơn chủ Mộ Vân Ca, do phó sơn chủ Mộ Vân Hải dẫn đội đến Thanh Vân tông để tham quan học tập, ngươi hãy chú ý tác phong của mình một chút!"
Nghe được lời này của âu Dương, Động Hư Tử ho khan một tiếng rồi điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt và làm lễ chào hỏi với Mộ Vân Hải, sau đó hắn lộ vẻ tươi cười:
"Không biết sơn chủ Mộ Vân Ca muốn cho đạo hữu bên Bồng Lai tiên sơn học tập cái gì?"
Mộ Vân Hải chần chờ một chút rồi nhỏ giọng nói ra:
"Tỷ tỷ nói, học cái gì cũng không quan trọng, nhưng có một điều là lúc trở về không thể để cho các nàng có bầu!"…
Bạn cần đăng nhập để bình luận