Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 500: Xin lão tổ chết đi

Khi giọng nói này vang lên, Cửu Vĩ màu trắng bị ngọn lửa trắng đốt đến sắp tán loạn giống như thấy được hi vọng sống sót.
Mà Đồ Vân giật mình, trong thế giới của nàng lại có người có thể tiến vào mà không khiến nàng chú ý.
Đồ Vân bỗng nhiên quay đầu nhìn, chỉ thấy một bộ áo xanh, ngồi xếp bằng trên mặt đất, một tay ôm đầu, đang hứng thú nhìn nàng!
"Không có việc gì, ta tản bộ, các ngươi cứ tiếp tục!" Người áo xanh quơ tay áo, nói.
Không biết người áo xanh này đi vào thế giới của nàng bằng cách nào nhưng bây giờ hoàn toàn không phải lúc thích hợp xử lý nhân cách thứ hai.
Đồ Vân ném Cửu Vĩ màu trắng xuống đất, ngọn lửa trắng biến thành gông xiềng trói chặt Cửu Vĩ trên mặt đất. Dù Cửu Vĩ màu trắng giãy giụa thế nào cũng không thể động đậy.
Đồ Vân xoay người, tò mò nhìn người áo xanh, nàng hấp thu kí ức của Hồ Đồ Đồ nên cũng biết người trước mắt là ai.
Mà trong trí nhớ của nhân cách thứ ba, người áo xanh này có vị trí rất quan trọng, mặc dù thời gian ở chung cũng không dài, nhưng lại trở thành Đại sư huynh quan trọng nhất của nhân cách thứ ba.
Đồ Vân tò mò là Đại sư huynh trước mắt này có sức hút thế nào mà khiến cho nhân cách thứ ba coi trọng như vậy?
Đồ Vân nhìn người áo xanh, tự tin hỏi: "Ngươi là Đại đệ tử âu Dương của tiểu Hồ Vân?"
Mặc dù là câu hỏi nhưng trong giọng nói lại chắc chắn.
âu Dương gật đầu, đồng thời cũng đánh giá Đồ Vân, thiếu nữ thông minh, dịu dàng trước mắt, chính là người tình trong mộng của lão đầu nhà ta sao?
Khi Hộ Thân Phù của Đồ Đồ vỡ vụn thì hắn đã cảm nhận được nên rất lo lắng, chạy tới chỗ Thường Tố Trinh, cũng không kịp giải thích mà biến mất trong ánh mắt kinh ngạc của nàng.
Giống như cách lần trước đối phó Cửu Vĩ màu trắng, hắn ôm Hồ Đồ Đồ vọt vào trong bụng Tịnh Tử.
Ở thế giới nhỏ trong bụng chó, hắn mới có đường tiến vào thức hải Hồ Đồ Đồ mà âu Dương dự định tiến vào đánh kẻ gây sự một trận.
Nhưng không ngờ vừa tiến vào đã thấy hai nữ nhân đang đánh nhau.
Dựa theo nguyên tắc thích xem náo nhiệt nên âu Dương xem một hồi lâu. Nói thật, nữ nhân đánh nhau thì không có gì để xem, nhất là hai nữ nhân này. Nói nhảm còn nhiều hơn đánh nhau, hắn nghe Đồ Vân và Cửu Vĩ màu trắng cãi nhau cả buổi đến mức ngủ gà ngủ gật.
Cảnh hai người họ giật tóc không chút nể nang, tát nhau mà hắn mong đợi thì không thấy tự luận.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Đồ Vân hỏi âu Dương đang tò mò tìm hiểu nàng, sao tiểu tử này nhìn nàng lại giống như ý đồ xấu.
Nghe Đồ Vân hỏi, âu Dương mới hơi đáng tiếc mà dời tầm mắt.
"Đồ Đồ ở đâu?" âu Dương thẳng thắn hỏi.
"Đồ Đồ? Ngươi đang nói nhân cách thứ ba của ta sao? Nếu ta đã ra ngoài, ngươi đoán nàng sẽ ở đâu?" Đồ Vân nhìn âu Dương, ánh mắt trêu đùa.
"Tiên nhân! Nàng ăn hồ ly con kia rồi! Nó đang ở trong bụng nàng!" Cửu Vĩ đang bị nhấn trên mặt đất giống như nhìn thấy cứu tinh, hô to với âu Dương.
Khi nghe Đồ Vân nói, lại nhìn Cửu Vĩ màu trắng bị đè trên mặt đất lớn tiếng kêu cứu, âu Dương vẫn tươi cười. âu Dương ung dung đứng dậy, vỗ áo: "Nếu như ta đoán không sai, ngài là Đồ Vân đúng không?"
"Tiểu tử ngươi quả nhiên thông minh nhạy bén a! Lần đầu gặp ngươi mà ta đã thấy thích tiểu tử ngươi rồi." Không biết có phải do nhân cách thứ ba ảnh hưởng đến nàng không mà Đồ Vân có thiện cảm với âu Dương luôn điềm tĩnh trước mặt.
Không giống Hồ Vân khi còn bé đần độn nhưng trưởng thành thì khôn khéo, trưởng thành rồi thì không còn nghiêm túc nữa.
Dù là lễ nghi hay lời nói thì âu Dương luôn khiến nàng cảm thấy vừa lòng.
Tiểu Hồ Vân đã thu một đệ tử tốt a!
"Đó là đương nhiên, người mà lão đầu tử nhà ta kính trọng nhất, cũng là chỗ dựa duy nhất khi hắn vào thế giới này thì sao ta có thể đoán sai chứ?" âu Dương thở dài nói.
âu Dương chợt khom người pihành lễ với Đồ Vân trước ánh mắt kinh ngạc của Cửu Vĩ màu trắng.
Cửu Vĩ màu trắng bị trói trên mặt đất nhìn thấy tiên áo xanh đã từng tát nàng tỉnh ra đang cung kính với nhân cách chủ thì cảm thấy lạnh lẽo.
Thì ra bọn họ đều là một loại người.
Thì ra con hồ ly con kia cũng giống như nàng, chỉ là hàng sao chép giúp Đồ Vân sống lại thôi.
Bọn họ luôn là nhân vật lớn dùng mục đích đúng đắn, chính nghĩa, nhưng có thể tùy tiện xử lí những người khác. Chẳng qua đều là người cầm quyền đúng ở chỗ cao tùy ý quyết định số mệnh của chúng sinh thôi.
Ánh mắt Cửu Vĩ màu trắng ảm đạm, nàng vốn cho rằng vị tiên nhân này rất coi trọng nhân cách thứ ba, hồ ly con kia, nàng nghĩ sau khi hắn tới đây sẽ đối xử Đồ Vân giống như đã từng đối xử với nàng lần trước. Không ngờ tên tiên nhân này lại kính trọng Đồ Vân như thế, mà chuyện khiến Cửu Vĩ màu trắng không ngờ là tiểu tử này cũng chỉ là đệ tử của tiểu tử Nhân tộc lớn lên ở Đồ Sơn kia.
Thì ra Đồ Vân sống lại cũng nằm trong kế hoạch của thiếu niên tên âu Dương này.
Đây đều là kế hoạch của bọn họ, nàng và hồ ly con kia chỉ là vật hi sinh trong kế hoạch này thôi.
Cửu Vĩ màu trắng cười tự giễu, giống như đang cười nhạo bản thân, cũng giống như đang cười nhạo hai kẻ đạo đức giả trước mắt nàng.
Cửu Vĩ màu trắng thấy khó chịu thì Đồ Vân sẽ rất dễ chịu, Đồ Vân rất hài lòng khi thấy âu Dương hành lễ.
Suy cho cùng, tiểu Hồ Vân là sư phụ của tiểu tử này thì tính theo vai vế nàng cũng lớn hơn hắn hai tầng, nàng nhận lễ này cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng Đồ Vân rất thích những người biết lễ nghĩa, lại không khiến người ta phản cảm như âu Dương.
Trong ánh mắt hài lòng của Đồ Vân, âu Dương ngồi dậy, tươi cười hỏi Đồ Vân: "Lễ gặp mặt đã xong, vậy có quà gặp mặt không ạ?"
Đồ Vân hơi buồn cười nhìn âu Dương, trong lòng thật sự coi âu Dương là hài tử, hứng thú hỏi: "Ồ? Ngươi muốn thứ gì?"
âu Dương nghe Đồ Vân nói thì ngưng cười, sắc mặt lạnh lùng, nhìn Đồ Vân nhẹ giọng nói: "Như vậy thì xin lão tổ chết đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận