Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 690: Giấc mơ của Tiêu Phong

Tiêu Phong mang vết thương chằng chịt cuối cùng cũng đánh chết con Bạch Hổ kia, cũng từ trên người Hổ Bính đạt được lực lượng năm thần thú hoàn chỉnh, lúc này khí thế trên người hắn càng mạnh thêm.
Hắn chỉ hít thở mà đã khiến mặt đất dưới chân chấn động rất nhỏ. Giống như chỉ cần hơi dùng sức, mặt đất dưới chân sẽ rung chuyển.
Huyết sát chi khí và uy áp Thần thú tự mang kinh khủng khiến trong phạm vi mấy ngàn mét gần Tiêu Phong không có bất kì vật sống nào dám tới gần.
Nhìn thì thấy Tiêu Phong đang đi trong rừng nhưng trong mắt những sinh linh khác, hắn là người khổng lồ thời Hoang Cổ đang đi về phía trước.
Tứ phương Thần thú tranh đoạt vị trí tiên thất bại, bị ép trông coi bốn phương, lĩnh ngộ đến lực lượng pháp tắc và lưu giữ lại huyết mạch chi lực cũng không hề kém tiên trên bầu trời.
Trần Trường Sinh vẽ ngũ phương Thần thú trên lưng Tiêu Phong nhưng chỉ là mô phỏng, chỉ là chân nguyên của u Dương khiến hắn sống lại.
Ngũ phương Thần thú chính gốc bây giờ bám vào Bạch Hổ Hổ Bính.
Sau khi trải qua trận chiến này, Hổ Bính có được huyết mạch ngũ phương Thần thú chính gốc lại bại bởi Tiêu Phong chỉ có đồ mô phỏng.
Mà khối lệnh bài do Hồ Vân để lại cho Tiêu Phong cũng vỡ vụn do đỡ được một đòn nguy hiểm cứu mạng hắn trong trận chiến này.
Bây giờ tinh huyết của ngũ phương Thần thú bị Tiêu Phong hấp thu lần nữa, tự nhiên khiến hai luồng lực lượng không giống nhưng lại trăm sông đổ về một biển trong thân thể bắt đầu dung hợp.
Cơ thể Tiêu Phong giống như một chiến trường, lực lượng Thần thú nhẹ nhàng và lực lượng Thần thú Huyết Sát không ngừng lặp đi lặp lại cải tạo cơ thể hắn, cũng tại trong vô ý thức để lực lượng cơ thể của hắn đột phá cực hạn lần nữa. Nhưng loại cải tạo này tốn lực lượng và tinh lực còn sót lại của hắn.
Hơi thở của Tiêu Phong hỗn loạn, hắn không thể kiên trì được nữa mới ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Chỉ còn lại hai luồng lực lượng ngũ phương thần thú khác nhau không ngừng tranh đoạt trong cơ thể hắn khiến đau đớn kêu trong vô thức.
Cơ thể bắt đầu tán loạn, dù sao chưa thành tiên thì chỉ tương đương với với Độ Kiếp, làm sao có thể nhận lực lượng ngũ phương thần thú gấp đôi chứ?
Ngay khi cơ thể hắn bắt đầu tán loạn thì trong hộp gấm trước ngực hắn có một Bình An Phù hiện ra lực lượng sức sống, bắt đầu duy trì cơ thể tán loạn của hắn.
Cơ thể không ngừng tách rời, chữa trị, quá trình này lặp đi lặp lại, hơi thở của Tiêu Phong dần vững vàng. Thẳng đến khi một trận gió nhẹ thổi qua, Tiêu Phong đang đau khổ dần dần bình tĩnh lại.
Trong lúc ngủ say, Tiêu Phong mơ tới bản thân khác. Giống như bản thân ở thế giới khác nên vận mệnh cũng khác hắn.
Bản thân khác kia không leo lên Tiểu Sơn Phong, không được Nhị sư huynh Trần Trường Sinh ban cho màu vẽ, cũng không được vẽ ngũ phương thần thú. Hơn nữa càng không gặp được mấy vị sư huynh và tiểu sư tỷ giống đời này. Mà là bị vây trong gia tộc nhỏ, phụ mẫu ra ngoài bị giết, căn cốt của hắn bị hủy, gia tộc không quan tâm, bị thông gia từ hôn, hắn cùng đường chỉ có thể đi một trong chín thánh địa lớn, Thanh Vân Tông bái sư học nghệ. Nhưng mình cũng không bái vào sơn môn, cũng không gặp được quý nhân giúp đỡ, chỉ có thể lang thang, dựa vào thể tu chi pháp, không ngừng rèn luyện cơ thể.
Hắn trải qua đủ mọi đau khổ, cũng chịu đủ gian nan vất vả. Nhưng khi hắn không ngừng phấn đấu thì cũng không ngừng thu hoạch được lực lượng, hắn đã từng bị sỉ nhục nhưng khi trưởng thành cũng báo thù rồi.
Hắn thoát khỏi dày vò, bắt đầu lang thang khắp nơi, hi vọng có một ngày có thể tìm được kết cục của bản thân ở thế giới này.
Vào một ngày, Tiêu Phong đang rèn luyện tại Yêu tộc, thanh mai trúc mã đi theo hắn, không cẩn thận bước vào thánh địa của Yêu tộc là Vạn Yêu Điện. Vì có thể làm cho cơ thể của mình ngày càng mạnh hơn và cũng vì trốn tránh ngàn vạn Yêu tộc đuổi giết do bước vào thánh địa của họ. Trước lúc cùng đường, Tiêu Phong dứt khoát nhảy vào trong hồ máu.
So với cơ thể Yêu tộc càng thích hợp hồ máu thì Tiêu Phong là Nhân tộc ở trong đó bị vô số huyết khí chui vào. Nước trong hồ là thuốc bổ thượng hạng với Yêu tộc nhưng nó lại là chất độc chết người với Nhân tộc.
Tiêu Phong lăn lộn trong hồ máu, giống như đau đớn do bị vô số con kiến cắn xé cơ thể khiến hắn suýt chết trong hồ. Nhưng những năm qua lang thang khắp nơi, ý chí của hắn đã cứng cỏi nên chống đỡ để rèn luyện cơ thể. Mà cơ thể của hắn ở trong hồ máu cũng đạt tới một độ cao mà trước đó chưa từng có.
Nhưng chưa kịp để Tiêu Phong mừng rỡ thì ngũ phương thần thú giấu kín trong hồ máu đã chú ý tới hắn.
Giống như Hổ Bính ở đời này, ngũ phương thần thú cũng cưỡng ép chiếm cơ thể của hắn, muốn thay thế hắn để sống lại bất cứ lúc nào.
Trong lúc hắn chống lại nhưng cũng bất ngờ thu được truyền thừa của ngũ phương thần thú. Truyền thừa này là may mắn nhưng cũng rất nguy hiểm với hắn.
So với Bạch Hổ Hổ Bính thì ngũ phương thần thú chỉ muốn mượn cơ thể của hắn để sống lại.
Hắn muốn thoát khỏi sự khống chế của ngũ phương thần thú nên luôn đấu tranh với lực lượng của chúng trong cơ thể.
Mỗi một lần sử dụng lực lượng của ngũ phương thần thú thì cơ thể của hắn sẽ bị ô nhiễm càng sâu. Mà ý thức của ngũ phương thần thú luôn muốn chiếm linh đài của hắn. Chỉ cần hắn hơi thư giãn, ngũ phương Thần thú sẽ ra tay.
Trong mộng, hắn luôn đấu tranh với ý thức của ngũ phương thần thú. Hắn không dám ngủ, sợ sau khi ngủ thì sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.
Trong một lần bị ngũ phương thần thú chiếm linh đài, hắn đã lỡ tay giết chết thanh mai trúc mã.
Tiêu Phong cũng chỉ có thể hóa đau thương thành sức mạnh, tiến hành đấu tranh thời gian dài với ngũ phương thần thú trong cơ thể. Theo thực lực từng bước lên cao, vô số lần đột phá đột phá trong lúc sống còn thì cuối cùng hắn cũng thành công tiêu diệt ý thức của ngũ phương thần thú, hấp thu tất cả lực lượng của chúng.
Hắn chỉ dựa vào lực lượng của cơ thể mà đã đứng ở đỉnh thế giới này, thậm chí trong hạo kiếp cũng lấy thực lực có một không hai chống được rất nhiều kẻ thù.
Khi mọi vấn đề đã lắng xuống, hắn vui vẻ ôm hoa tươi đi tới chỗ nữ nhân hắn yêu mến nhất.
Một cái tát vang dội dừng trên mặt hắn. Một tát này không chỉ có tát tại trong mộng, thậm chí còn tát Tiêu Phong lại.
Tiêu Phong ngơ ngác mờ mịt ngồi dậy, sờ mặt mình. Cái tát này đau đến trong hiện thực.
Hắn không biết mình hôn mê bao lâu, nhưng bây giờ trên đỉnh đầu đã đầy sao đầy trời.
"Ba vị sư huynh đã thành tựu Thánh vị, trở thành tồn tại chí cao, mới có đến trời, trăng, ngôi sao. Trong nháy mắt, ba vị sư huynh đã tới đỉnh cao!" Tiêu Phong nhìn bầu trời đầy sao, buồn bực.
Mặc dù ba vị sư huynh lòng dạ rộng lớn, nhưng trong lòng Tiêu Phong mơ hồ hơi không thoải mái.
Vu tộc ở phương tây không ngừng chèn ép không gian sinh tồn của Yêu tộc hướng đông, thần trong Thần đạo bắt đầu muốn sắc phong thần trong Yêu tộc.
Đối với tông giáo cùng kẻ địch, bây giờ Tiêu Phong là nửa yêu Đại Đế cảm thấy phản cảm.
Sinh linh phải tự mạnh mẽ, một vị khẩn cầu thần giúp đỡ, cuối cùng lại biến thành cái xác không hồn.
Hắn còn chưa mạnh đến mức có thể đưa ra ý kiến, chờ đến khi hắn có thể đưa ra ý kiến giữa thế giới này thì hắn sẽ chất vấn mấy vị sư huynh.
Tiêu Phong kiên trì nắm chặt hai tay.
Hắn nhìn cái bao trước mắt, hắn cảm thấy cô đơn. Sau đó, yên lặng móc ra một cái hộp gấm từ trong ngực, bên trong có một đóa hoa trắng khô héo, cùng một Bình An Phù đơn sơ.
Đóa hoa khô héo này là khi hắn vừa lên núi, tiểu sư tỷ tự tay đưa cho hắn, mà mình cũng vẫn giữ lại cho tới bây giờ.
Đối với tình cảm của tiểu sư tỷ, Tiêu Phong có cảm giác phức tạp không nói ra được. Khi hắn vừa lên núi, tất cả mọi người lặng lẽ nhìn hắn, chỉ có các sư huynh trên Tiểu Sơn Phong hơi coi trọng hắn.
Mà tiểu sư tỷ hồn nhiên ngây thơ là người đầu tiên tặng quà cho hắn. Dù chỉ là một đóa hoa trắng nhưng cũng là lần đầu hắn nhận tấm lòng của người khác.
Lúc ấy, do tiểu sư tỷ nhỏ tuổi nên dù cảm động có biến chất, nhưng cũng không nhiều. Bây giờ tiểu sư tỷ đã thành Nữ Hoàng chân chính của Vạn Yêu Quốc, phần tình cảm chân thành tha thiết chân chính biến chất. Nhưng cũng chỉ là tình nghĩa đồng môn khi chuyển thành yêu thích thì một việc xảy ra lại để tình cảm của hắn đảo ngược.
Tiêu Phong đau khổ nhìn Bình An Phù. Bình An Phù do một vị thanh mai trúc mã mà hắn không để ý tới luôn yên lặng nhìn hắn tiến lên, cũng luôn cổ vũ hắn.
"Tiêu ca ca, sau này ngươi sẽ trở thành người rất lợi hại sao?"
"Tiêu ca ca, ngươi lợi hại nhất!"
"Tiêu ca ca, ngươi là người tốt nhất với ta trên thế giới này!"

Giọng nữ dễ nghe vang lên bên tai Tiêu Phong, cũng giống như từng cây kim đâm mạnh vào lòng hắn.
Vô số kí ức đã bị hắn lãng quên trong đầu đã xuất hiện lại.
Khi hắn bị ghét bỏ trong gia tộc, trong khoảng thời gian tối tăm nhất luôn có một người luôn đi theo hắn. Khi hắn đến Thanh Vân Tông, nữ giả nam đi theo hắn, dùng tên giả là Triệu huynh
Hắn thành lập Long Vương Điện, người đầu tiên gia nhập tổ chức là miêu nữ nửa yêu. Một thiếu nữ tai mèo xinh đẹp dừng trong đầu của Tiêu Phong, giống như một vệt ánh sáng chiếu sáng con đường lúc đó của hắn.
Hắn vẫn nghĩ tất cả cực khổ đều chạy về phía mình, mình là Thiên Sát Cô Tinh trời sinh. Nhưng hắn không ngờ, lại có người yên lặng yêu hắn ở nơi hắn không nhìn thấy. Thậm chí cuối cùng khi vì hắn đánh đổi mạng sống, nàng nói câu "Tiêu ca ca" kia mới khiến hắn nhận ra thiếu nữ là ai!
Mèo yêu Yên Nhi đã từng ở nhờ tại Tiêu gia, lúc nhỏ một mực làm bạn với hắn.
"Ta thật ngu! Vì sao ta không sớm nhận ra ngươi!"
"Nếu như ta có thể nhận ra ngươi, nếu như lúc ấy ta không lỗ mãng như vậy…"
Đáng tiếc không có nhiều “nếu như” như vậy.
Khi Tiêu Phong hội tụ lực lượng ngũ phương Thần thú, hăng hái làm việc ở Vạn Yêu Quốc thì vui vẻ tới Hồng Môn Yến của Hổ Bính. Kết quả bị binh lính vây quanh, mạng sống như treo trên sợi tóc, chỉ có Long Vương Điện liều mạng đến cứu hắn!
Mà khi Hổ Bính đánh một đòn mạnh được thiếu nữ mèo yêu hóa thân trong Long Vương Điện lấy cơ thể ngăn cản. Nếu không có nàng, bây giờ Tiêu Phong cũng sẽ không đứng ở chỗ này. Bây giờ Vạn Yêu Quốc chỉ sợ cũng đã do Hổ Bính nắm quyền!
Đây đều là do một thiếu nữ bán yêu dùng mạng đổi lấy. Cũng dùng mạng của một trong vài người thân ít ỏi của Tiêu Phong đổi lấy.
Trong trận phản loạn của Yêu tộc này, đã có quá nhiều Yêu tộc chết đi, không có ai là người thắng.
Tư tưởng khác nhau sẽ tạo ra những người khác nhau, người thắng cũng chỉ thành lập trật tự mới trong phế tích thôi.
Tiêu Phong Bình An Phù, kinh ngạc phát hiện trên Bình An Phù, giống như có một chút sức sống đang di chuyển!
Yên Nhi đã bỏ mình, nhưng Bình An Phù lại giống như giữ lại cái gì!
Hắn thiếu thanh mai trúc mã cả đời, hắn cảm giác an ủi nhưng trong lòng đồng dạng âm thầm hạ quyết tâm.
Mặc kệ dùng được loại phương pháp nào, chỉ cần có thể để Yên Nhi sống lại thì cho dù từ bỏ mạng sống của mình, Tiêu Phong cũng sẽ không tiếc.
Tiêu Phong nắm chặt Bình An Phù trong tay, nó hơi sáng lên, giống như đang đáp lại hắn.
Tiêu Phong bình tĩnh lại, tiếp tục lên đường. Hắn kéo thân thể nặng nề, từng bước đi về Vạn Yêu Quốc.
Mình đi vạn dặm đuổi giết Hổ Bính, bây giờ Vạn Yêu Quốc toàn dựa vào Long Vương Điện còn dư lại của mình và tiểu sư tỷ dẹp trừ phản loạn. Quân phản loạn đã mất đi Hổ Bính, bị tiêu diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng Tiêu Phong vẫn còn không yên lòng.
Bây giờ vết thương trên người Tiêu Phong đã được năng lực tự lành khủng bố chữa trị, nhưng tinh thần rã rời lại không thể chữa trị, hắn chỉ có thể dùng nghị lực chống đỡ để mình không ngã xuống.
Không biết đi được bao lâu, một tòa thành lớn nguy nga xuất hiện trước mặt Tiêu Phong. Giống như tiếng la giết còn vọng bên tai, trong không khí vẫn còn mùi máu tanh nồng đậm.
Nơi này chính là quốc đô của Vạn Yêu Quốc bây giờ!
Trên tòa thành lớn, có một người áo xanh đang đứng trên tường thành. Tiêu Phong nhìn người áo xanh quen thuộc, khẽ cười, hắn không kiên trì nữa mà thả lỏng cơ thể, ung dung ngồi dưới đất, sau đó ngửa mặt nằm xuống. Ánh mặt trời chói mắt khiến mắt Tiêu Phong ê ẩm khó chịu, hai dòng nước mắt không tự chủ được chảy ra.
Tiếng chuông đồng êm tai vang lên, trên mắt cá chân trắng, cột một sợi dây đỏ, dây đỏ buộc một chiếc chuông đồng.
Một đôi chân trần trắng nõn bước tới cạnh Tiêu Phong, áo xanh khẽ nhúc nhích, phía dưới là một bộ váy ngắn màu vàng nhạt.
Một mùi hương khiến tinh thần người ta hoảng hốt truyền đến chóp mũi Tiêu Phong, mùi hương quen thuộc khiến Tiêu Phong yên tâm. Giọng nói lạnh lùng mang theo dịu dàng vang lên: "Sư đệ vất vả rồi!"
Tiêu Phong nằm dưới đất không mở mắt nhìn người mà mình đã từng hâm mộ, chỉ đặt một tay trước hai mắt, ngăn cản ánh mắt của mình, giọng nói run rẩy mang theo tiếng cười: "Sư tỷ, về chuyện này, giữa ngươi và ta còn cần khách khí như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận