Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 325: Cự Phật bên trong bảo điện Đại Hùng

Sau khi xoa dịu âu Dương, Động Hư Tử mang theo âu Dương đi ra từ bên trong không gian chỉ có một màu trắng kia. Nhìn thấy vẻ mặt của âu Dương một lần nữa trở nên bình tĩnh, Tuệ Trí mới nhìn về phía Động Hư Tử với vẻ hài lòng.
Động Hư Tử cười ha hả rồi nói với Tuệ Trí: "Tiểu hòa thượng, ngươi làm rất tốt, toàn bộ Phật môn dưới sự dẫn dắt của ngươi đã trở nên vui vẻ phồn vinh như vậy, đó đúng thật là bản lĩnh của ngươi!"
"A Di Đà Phật, đó đều là sự thể hiện đồng lòng từ trên xuống dưới của Phật môn, cũng không phải là một mình tiểu tăng làm ra!" Tuệ Trí niệm một tiếng Phật hiệu rồi tỏ ra khiêm tốn mà nói.
Thật đúng là đã đánh giá thấp tên hòa thượng nhỏ ở trước mắt, chính Động Hư Tử cũng phải nhìn Tuệ Trí ở trước mắt này với một cặp mắt khác. Khi ở Thanh Vân tông, Động Hư Tử chẳng qua là cảm thấy Phật môn rốt cục thật vất vả cũng thu được một hạt giống tốt.
Không nghĩ tới hạt giống này đã lập tức trở thành trụ cột của Phật môn rồi.
Chỉ là trụ cột phát triển thành cái dạng này thì e rằng nóc nhà của Phật môn sẽ sập mất!
Động Hư Tử gác lại suy nghĩ của chính mình rồi chuyển chủ đề mà nói ra: "Phật môn hưng thịnh đã trở thành chuyện tất nhiên, nhưng mà, nếu như bảy đại thánh địa còn lại kia biết được phương pháp này, chỉ sợ Phật môn sẽ trở thành mục tiêu bị trách móc của mọi người!"
Phương pháp trong miệng của Động Hư Tử, chính là bí pháp mà Phật môn dùng để nô dịch tinh thần của sinh linh bình thường với mục đích làm lớn mạnh chính mình.
Đối với tu sĩ Huyền môn mà nói, loại phương pháp cướp đoạt thất tình lục dục của người khác này gần như là giống với phương pháp của người tu Ma!
Nếu như tu sĩ trong thiên hạ biết Phật môn làm ra việc như thế, chỉ sợ Phật môn sẽ lập tức trở thành một tồn tại kiêng kỵ nhất trong lòng của những tu sĩ trong trời đất này!
Dù sao loại phương pháp đặc biệt liên lụy đến nhân quả của thế giới người thường này là hành vi mà các tu sĩ chán ghét nhất và cũng không biết xấu hổ nhất.
Động Hư Tử thân là chưởng giáo của Thanh Vân tông, nên nếu đã dám mở miệng nói như vậy, là đã định ra một cái kết quả cho chuyện này rồi.
Đại khái ý nghĩa sâu xa chính là, nếu như ta vạch trần chuyện của Phật môn, chỉ sợ Phật môn sẽ vĩnh viễn không cách nào đặt chân ở cái thế giới này!
Bị mấy đại thánh địa kêu gọi tu sĩ trong thiên hạ vây quét Phật môn đều là nhẹ!
Ở sau lưng của Tuệ Trí và nghe được lời nói này, vẻ mặt của chúng tăng đều biến đổi. Đây cũng chính là lý do tại sao một số người tu Phật ở Đại Linh sơn tự lại không đồng ý tu luyện loại bí pháp này.
Những lời của Động Hư Tử nghe giống như là đang uy hiếp, nhưng rơi vào trong tai của Tuệ Trí càng giống như là tăng thêm thẻ đánh bạc để thương lượng với chính mình vậy!
Tuệ Trí nhẹ giọng cười cười rồi nói ra: "Chưởng giáo muốn cái gì cứ nói thẳng ra đi, đã có thể ngồi xuống nói chuyện, vậy hãy nói chuyện cho thật tốt đi!"
Động Hư Tử cười ha ha rồi nhìn xung quanh và nói ra: "Nơi này cũng không phải chỗ để nói chuyện, đã phải nói chuyện thật tốt, vậy thì tìm một chỗ để nói chuyện đi!"
Tuệ Trí nghiêng đầu quay sang chỗ khác rồi nhìn về phía vị chủ trì có chân mày trắng ở sau lưng, giống như là đang hỏi ý kiến.
Vị chủ trì có chân mày trắng nhíu mày lại rồi nhìn vào Tuệ Trí, Tuệ Trí nhẹ gật đầu. Trong lòng của vị chủ trì có chân mày trắng thở dài rồi lập tức hơi nhoáng lên cây thiền trượng ở trong tay một cái, sau một giây, tất cả mọi người đã xuất hiện ở bên trong một cung điện.
Cung điện vàng son lộng lẫy, bên trong cung điện có vô số cây nến dài đang cháy và thờ phụng một tượng Phật to lớn màu vàng, phía trên tượng Phật to lớn còn treo một tấm bảng hiệu.
Trên đó viết: "Bảo điện Đại Hùng"
Đây chính là chủ điện Đại Linh sơn tự của Phật môn!
Động Hư Tử tìm hai cái bồ đoàn và kéo âu Dương ngồi ở trước cửa chính, mà Tuệ Trí lại dẫn theo một đám tăng lữ và ngồi ở trước mặt của tượng Phật to lớn, cùng ngồi đối mặt với Động Hư Tử và âu Dương.
"Phật môn muốn cái gì?" Động Hư Tử mở miệng rồi gọn gàng dứt khoát mà hỏi.
"Phật pháp phải truyền khắp thiên hạ và người trong thiên hạ đều biết đến Phật!” Tuệ Trí niệm một tiếng Phật hiệu rồi mở miệng trả lời, đã Động Hư Tử đã mở miệng ra hỏi, vậy Tuệ Trí ta tự nhiên là trả lời như sư tử ngoạm.
Động Hư Tử nhíu mày rồi mở miệng nói ra: "Phạm vi năm triệu dặm quanh Đại Linh sơn tự?"
Tuệ Trí nhìn về phía Động Hư Tử mà không hề mở miệng, ngược lại là tăng nhân có chân mày trắng ở bên cạnh đứng người lên rồi mở miệng nói ra: "Bây giờ Phật quốc của Phật môn ta kéo dài đã không chỉ một ngàn vạn dặm!"
"Vậy thì một ngàn vạn dặm!" Động Hư Tử mở miệng nói một cách tùy ý.
"Năm ngàn vạn dặm!" Tăng nhân có chân mày trắng chém đinh chặt sắt mà nói.
"Một ngàn hai trăm vạn dặm, lại dám tăng, ta lập tức trở về kêu người nhổ Phật môn của ngươi!" Động Hư Tử lập tức phản bác.
"Hai ngàn vạn, ít hơn nữa, cho dù toàn bộ tu sĩ trong thiên hạ đều ghi hận Phật môn thì Phật môn cũng sẽ không lùi bước!" Tăng nhân có chân mày trắng lắc đầu không thèm để ý đến uy hiếp của Động Hư Tử chút nào.
Động Hư Tử đứng người lên, sau đó uy áp của chưởng giáo một tông một lần nữa dâng lên: "Một ngàn năm trăm vạn, nhiều thêm một xu cũng không cần phải nói chuyện nữa!"

Vốn tới để làm thịt Tuệ Trí, lại biến thành Động Hư Tử nói chuyện làm ăn với tăng nhân có chân mày trắng, khuôn mặt của hai người đỏ tới mang tai vì tranh giành, không ai chịu nhường ai.
âu Dương ngược lại hơi không cao hứng lắm, vì điều này thật sự là chênh lệch quá lớn so với ý định ban đầu của chính mình.
Trong lòng của chính mình thì Tuệ Trí đã là một người chết, vì thế mình không cần thiết phải phí lời với một người đã chết.
Để âu Dương cảm giác được phiền lòng chính là luật lệ mà Động Hư Tử nói tới.
Luật lệ của thiên đạo!
Rõ ràng thiên đạo cũng đặt xuống quân cờ trên bàn cờ trời đất, nhưng hết lần này tới lần khác nó vẫn là một bên lập ra cái luật lệ kia.
Lần này bị cản tay, rõ ràng thấy được lại không cách nào làm cho cảm giác bức bối được giải quyết, để cho âu Dương cảm thấy bực dọc đối với cái gọi là luật lệ của thiên đạo kia!
Nhưng tính mạng của Tuệ Trí ở trước mắt đã nằm trong danh sách phải giết của âu Dương.
Có lẽ trong lòng của Tuệ Trí cũng là nghĩ như vậy, cho nên hắn cũng không hề để bụng đối với sự im lặng của âu Dương.
âu Dương nhìn về phía tượng Phật to lớn bên trong bảo điện Đại Hùng.
Rõ ràng là nơi thánh địa Phật môn khuyên người hướng thiện và phổ độ chúng sinh, làm sao lại biến thành cái dạng này?
Thế giới này thật sự có Phật sao? Hay đó chỉ là công cụ để một đám người đội lốt Phật nhằm mưu lợi cá nhân cho chính mình?
Trong miệng của Tuệ Trí ở bên trong Cửu U nói tới Phật môn phá rồi lại lập rốt cuộc là có ý gì?
Trong mắt của âu Dương thì tượng Phật to lớn ngồi ngay ngắn ở chính giữa đại điện cứ như đã trở nên thấp bé, nó thấp bé đến mức chính mình đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tiếng ồn ào bên tai dần dần nhỏ đi. Bỗng, vẻ mặt của tượng Phật to lớn giật giật rồi nháy mắt ra hiệu và làm một cái mặt quỷ với chính mình.
Trong lòng của âu Dương chợt giật mình, tiếng cãi lộn một lần nữa truyền đến bên tai, dáng vẻ của tượng Phật to lớn ở trước mắt vẫn như cũ, giống như vừa rồi là do chính mình bị hoa mắt vậy.
âu Dương nhìn vào Động Hư Tử thì thấy đối phương cũng không có bất cứ khác thường gì, vì thế trong lòng mới hơi thả lỏng, cảm giác an toàn mà người đứng đầu thiên hạ mang lại thật sự là quá đủ!
âu Dương vừa thở phào một hơi rồi quay đầu một lần nữa nhìn về phía tượng phật to lớn, để xác định có phải vừa rồi có thật là chính mình hoa mắt hay không thì lại nhìn thấy một khuôn mặt Phật to lớn đang ở trước mặt của chính mình.
Trên mặt của Phật lộ ra một nụ cười mỉm đầy kỳ dị rồi nó nhìn vào âu Dương và miệng hơi mở ra mà nói: "Tiểu tử, ngươi chính là đệ tử của Hồ Vân?"
âu Dương vừa định đứng người lên do bị hoảng sợ quá độ thì lại có cảm giác mình giống như là muốn chui ra từ trong cơ thể của chính mình vậy!
Loại cảm giác này giống như chính mình đi Cửu U vậy!
Thần hồn của chính mình đang bị tượng Phật to lớn ở trước mắt hút ra ngoài!
âu Dương trở nên hoảng sợ, hắn vừa định chống cự thì tượng Phật to lớn lại mở miệng mà tiếp tục nói ra: "Không nên chống cự, đi theo ta! Hồ Vân và ta là người quen cũ!"
Nghe được tượng Phật to lớn nói như vậy, âu Dương vừa định mở miệng thì chính mình lại chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, sau đó cả người đã mất đi ý thức và ngất đi.
Sau khi chính mình mở mắt ra một lần nữa, đập vào mắt là một hồ sen nhìn không thấy điểm cuối!
Động Hư Tử đang mặt đỏ tới mang tai mà tranh giành với Tuệ Trí thì giọng điệu hơi dừng lại rồi không hề quay đầu mà tiếp tục cãi vã với Tuệ Trí.
Giống như Phật môn đang chiếm địa bàn của Động Hư Tử hắn, nên hắn một bước cũng không lùi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận