Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 443: Xuống núi

Lời âu Dương nói dù không phải giải tán, nhưng sao nghe giống như đường ai nấy đi.
Ba tên nghịch tử nhìn nhau đều thấy đối phương không hiểu.
Không hiểu thì không hiểu, Lãnh Thanh Tùng cũng không có ý kiến gì, huynh trưởng nói cái gì thì hắn làm cái đó.
Mà Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn do Trần Trường Sinh nói: "Chuyện này, Đại sư huynh, gần đây ta có lĩnh ngộ, muốn bế quan một đoạn thời gian."
Bạch Phi Vũ có sắc mặt trắng bệch ngồi một bên, nói: "Ta không đi được, đợi ở chỗ này cũng tốt."
âu Dương nâng đũa gõ bát, bình tĩnh nói ra: "Đều phải đi, bây giờ tiểu Bạch không có tu vi, ta đi theo tiểu Bạch!"
Hắn vừa dứt lời, Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh nhìn Bạch Phi Vũ, dù trong lòng hơi khó chịu nhưng nhìn thấy bây giờ tiểu Bạch thê thảm như vậy nên không phản đối.
Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương ngồi quỳ, dù không có tác dụng gì, nhưng Đại sư huynh vẫn muốn giúp hắn.
âu Dương giơ tay lên gấp bốn tờ giấy viết đông tây nam bắc lại rồi tung ra.
"Một người chọn một hướng đi!" âu Dương nhìn mấy tờ giấy được chân nguyên nâng lơ lửng, nói với bọn họ.
Lãnh Thanh Tùng đứng dậy tiện tay cầm lấy một tờ, mà Trần Trường Sinh hơi do dự, cũng lựa chọn một tờ.
Đến phiên Bạch Phi Vũ, hắn cười lớn, nói: "Nếu Đại sư huynh đi cùng ta, vậy để Đại sư huynh chọn đi!"
"Nhiều chuyện!" âu Dương liếc Bạch Phi Vũ rồi cầm một tờ, nhưng hắn lặng lẽ thở dài, vừa rồi hắn sợ lão nhị và lão tam cầm nhầm!
Triệu Tiền Tôn không ở đây, âu Dương cũng không muốn giữ hắn lại ăn cơm, nhìn thấy hắn thì cảm thấy hơi phiền. Cho nên, Triệu Tiền Tôn đã sớm về Thanh Vân phong đi gặp sư phụ đột nhiên xuất hiện của hắn, cũng thuận tiện tìm chỗ yên tĩnh tu hành.
Chỉ ăn một bữa cơm nhưng mỗi người đều có tâm sự riêng, sau khi ăn cơm xong, ba tên nghịch tử đều về phòng mình, chỉ để âu Dương ngồi một mình trong sân.
âu Dương ngơ ngác nhìn mặt trời từ từ lặn, không hiểu vì sao mỗi lần hắn nhìn mặt trời lặn đều cảm thấy đau lòng.
"Huynh trưởng!" Lãnh Thanh Tùng không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cạnh hắn.
“Sao vậy, ngươi đi phía nào?” âu Dương hỏi.
“Phía đông!” Lãnh Thanh Tùng đáp.
"Mặt trời mọc ở hướng đông, là ánh sáng chiếu rọi đường đi, tự chuẩn bị đồ dùng, đừng để thiếu thứ gì, ra ngoài thì đừng sợ, dù là kiếm tu, nhưng suốt ngày đừng làm sắc mặt khó coi như vậy, nhìn giống như tất cả mọi người đều thiếu nợ ngươi, nhớ mang đủ linh thạch, thứ này có tác dụng lớn, nếu không đủ thì một lát đi theo ta ra Thanh Vân tông đào..."
âu Dương lải nhải dặn dò rất nhiều, Lãnh Thanh Tùng chăm chú nghe âu Dương dặn dò. Đợi đến khi nói xong những thứ cần dặn, âu Dương mới dừng lại, quay đầu nhìn Lãnh Thanh Tùng còn cao hơn mình, cảm thán nói: "Mọi người nói tu chân không có năm tháng, chỉ chớp mắt ngươi còn cao hơn ta!"
"Huynh trưởng..." Lãnh Thanh Tùng nhìn âu Dương cảm thán, không biết vì sao lại cảm thấy đau lòng. Giống như muốn đi ra ngoài, xa quê, rời xa cha mẹ.
"Khóc cái gì, ta vẫn chưa chết, đi thôi, tới lượt ai?" âu Dương tức giận nhìn thoáng qua những căn phòng còn sáng đèn của những tên nghịch tử khác, hắn hỏi.
Lãnh Thanh Tùng hơi khom người, quay người về phòng của mình.
Trời đã tối, sao treo đầy bầu trời, âu Dương ngẩng đầu nhìn lên trời, những ngôi sao phản xạ trong ánh mắt.
"Đại sư huynh, ta muốn rời đi một đoạn thời gian..." Trần Trường Sinh không biết khi nào xuất hiện ở sau lưng âu Dương, tâm trạng phức tạp, nói.
âu Dương không quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: "Quyết định xong chưa? Ngươi không hối hận chứ?"
Trần Trường Sinh hơi sững sờ, ánh mắt kiên quyết, hắn nói: "Không có gì để hối hận, ta muốn đi tìm đáp án, cho dù có sai, ta cũng muốn tiếp tục làm theo ý mình."
"Bộ dạng thê thảm của Tiểu Bạch chính là hậu quả!" âu Dương ung dung nói.
Trần Trường Sinh lắc đầu: "Sẽ không, ta sẽ không ngốc như Tiểu Bạch!”
Trong phòng Tiểu Bạch đột nhiên vang lên tiếng ho khan kịch liệt, giống như đang uống nước bị sặc.
Trần Trường Sinh nhìn âu Dương đưa lưng về phía mình, hắn cười khẽ, dù giống tiểu Bạch thì chỉ sợ ta cũng không còn tồn tại trên thế giới này.
Con đường Trần Trường Sinh ta muốn đi này, là không có đường quay về. Hoặc thành công, hoặc chết!
Hắn vẫn luôn không dám đối mặt kiếp nạn lớn, bây giờ cũng là lúc hắn chân chính đối mặt nó!
Nếu con đường thứ nhất không đi được, vậy thì đi con đường thứ hai!
Ánh mắt Trần Trường Sinh nghiêm túc, hơi thở cũng dần kéo lên.
âu Dương hơi cúi đầu, ánh sáng trong mắt nhạt đi, nhẹ giọng nói: "Việc mà ngươi đã quyết định muốn làm thì cứ làm đi, lúc ngươi đi, đừng nói cho ta biết!”
"Đại sư huynh!" Trần Trường Sinh nhìn âu Dương cúi người thì nghẹn ngào.
Mặc dù không biết Đại sư huynh đoán được bao nhiêu việc, nhưng cho tới bây giờ, Đại sư huynh vẫn không ngăn cản hắn, ngược lại luôn để hắn làm.
Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, Đại sư huynh vẫn luôn tin tưởng hắn!
Lúc ngươi đi, đừng nói cho ta biết!
Trần Trường Sinh hiểu câu nói này, Đại sư huynh vẫn luôn lo lắng cho hắn.
Nhưng trong lòng hắn đang bế tắc, không nghĩ thoáng thì cuối cùng sẽ tự ép bản thân bị điên.
Chuyến đi này không thể dừng lại vậy thì cứ tiếp tục đi. Nếu đã không có cách ngăn cản kiếp nạn thì hãy để ta trở thành kiếp nạn.
Trần Trường Sinh hơi khom người với âu Dương, hắn biến mất ngay lập tức.
âu Dương ngồi trong sân chờ rất lâu, nhưng không chờ được Bạch Phi Vũ tới.
Hạt sương có chút làm ướt áo, âu Dương mới giật mình lấy lại tinh thần, đứng dậy đi về phòng.
Ban đêm, đột nhiên có mưa nhỏ, tiếng mưa rơi vang lên suốt cả đêm. Sáng hôm sau, Bạch Phi Vũ đẩy cửa phòng âu Dương, không hề để ý tới ánh mắt giết người khi bị quấy giấc ngủ của âu Dương.
Bạch Phi Vũ kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng sáng sớm chiếu lên người Bạch Phi Vũ, có hơi chói mắt. Bạch Phi Vũ đứng trong ánh nắng, cười nói: “Đại sư huynh, đã đến lúc chúng ta đi rồi!"
"Biết rồi, biết rồi! Xéo đi, lão tử thay quần áo!" âu Dương tức giận nhìn Bạch Phi Vũ, hắn mắng.
Ăn cơm xong, âu Dương ôm lấy hồ ly con còn ngáy o o, Tịnh Tử chạy bên cạnh, Điêu Mao đứng trên vai Bạch Phi Vũ, vẻ mặt buồn bã sau khi khiêu vũ bị Bạch Phi Vũ mắng một trận.
Hai người, một cáo, một chim, một chó, chậm rãi ung dung đi xuống núi.
Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng đứng trên đỉnh núi nhìn hai người âu Dương xuống núi.
Không biết vì sao càng giống như thấy ảo giác. Trong lúc hoảng hốt, hai người giống như thấy được bốn người cùng nhau xuống núi.
Họ hơi híp mắt, gió núi thổi lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận