Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 224: Những năm đó ở Bồng Lai tiên sơn xem chỉ tay

"Tiểu tỷ tỷ, đường sinh mạng của ngươi rất dài, còn đường tình duyên lại có chút gập ghềnh!" âu Dương cẩn thận xem xét bàn tay của đối phương một cách tỉ mỉ rồi tỏ ra bình tĩnh mà mở miệng nói.
"Tiểu thiên sư, ta nên làm cái gì bây giờ?" Nữ sinh tin là thật nên vội vàng hỏi.
âu Dương híp nửa con mắt lại nhìn về phía đối phương, trong thời gian ngắn hắn đã bị “tâm hồn” to lớn của đối phương làm cho muốn rớt cằm, sau đó âu Dương ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ngực của đối phương rồi nói:
"Vấn đề không lớn, đường tu hành của ngươi rất sâu… Không phải, ý của ta là nói đường tu hành của ngươi thoạt nhìn rất dài, về sau chắc chắn sẽ trở thành đại tu sĩ, đến lúc đó tình duyên tự nhiên cũng sẽ đến!"
Đối phương có “tâm hồn” to lớn luôn miệng nói cám ơn. Dưới ánh mắt lưu luyến không rời của âu Dương, nàng lập tức quay qua chia sẻ chỉ tay với tiểu tỷ muội của mình.
“Tuổi không lớn lắm lại có “tâm hồn” to lớn như vậy, về sau chắc chắn sẽ có rất nhiều đất dụng võ!" âu Dương than thở một tiếng rồi vội vàng xem chỉ tay cho người may mắn tiếp theo.
Trước mặt của âu Dương đã sớm xếp thành một hàng dài, thiếu nữ luôn có giấc mộng xuân, ai mà không muốn gặp được hoàng tử bạch mã của chính mình chứ?
Chẳng hạn như Tiểu Bạch bây giờ đang đứng trên cây, cả ngày dưới tàng cây đều vây đầy thiếu nữ mến mộ.
âu Dương mượn cơ hội đánh ra tên tuổi Đại đệ tử thân truyền của Thần Kinh Tử và dựng lên một sạp hàng xem chỉ tay đoán số mạng dưới gốc cây chỗ Tiểu Bạch đang đứng, mỗi lần xem là một khối linh thạch thượng phẩm, già trẻ không gạt.
Chỉ cần xem chỉ tay là sẽ được tặng một viên Ký Lục thạch có ảnh chụp tuấn tú của Tiểu Bạch. Nhờ thế, trong nháy mắt, việc làm ăn của âu Dương trở nên phát đạt ở Bồng Lai tiên sơn này.
Thiếu nữ mỗi ngày đến dưới tàng cây tìm mình để đoán số mạng nối liền không dứt.
Cho đến khi một bàn tay gầy guộc trắng nõn đưa đến trước mặt của âu Dương, âu Dương cẩn thận xem xét một lúc rồi ho khan một tiếng mà nói:
“Cô nương, chỉ tay của ngươi có chút khắc phu... A!”
âu Dương vừa dứt lời, lỗ tai của mình đã bị nhéo lên, hắn giương mắt lên thì nhìn thấy khuôn mặt đang nổi giận đùng đùng của Mộ Vân Ca.
"Ngươi làm ăn đến trên Bồng Lai tiên sơn của ta rồi?" Mộ Vân Ca kéo lấy lỗ tai của âu Dương, cũng không biết là nàng tức giận vì việc làm ăn của âu Dương, hay là đang tức giận vì vừa rồi âu Dương nói nàng khắc phu nữa.
âu Dương nhe răng trợn mắt che lấy lỗ tai của mình rồi vừa cầu xin tha thứ vừa nói: "Sư nương, đau, chỗ này nhiều người, trước buông tay ra đã!"
âu Dương cầu xin tha thứ làm Mộ Vân Ca buông lỗ tai của âu Dương ra rồi tức giận nhìn vào âu Dương mà nói: "Đại sư huynh ngươi là vậy sao, đã ba ngày không gặp sư muội rồi mà ngươi cũng không biết đi nhìn một chút?"
Nghe được Mộ Vân Ca răn dạy, âu Dương xoa xoa lỗ tai có chút sưng đỏ của mình rồi cúi đầu nói:
"Sư nương, ngươi nói thật đi, sư muội nhà ta thật sự có năng khiếu âm nhạc sao? Nàng thổi cái kèn kia không được sao? Vì sao còn muốn học tất cả các nhạc cụ khác?"
Mấy ngày nay Hồ Đồ Đồ bị Mộ Vân Ca ôm đi, vốn ở chỗ Tô Tiểu Thất chỉ cần học đánh đàn, sau khi đi đến Bồng Lai tiên sơn lại bị Mộ Vân Ca ép luyện tập tất cả các loại nhạc cụ.
Nào là sáo, tiêu, khèn, tù và cho đến tỳ bà, đàn nhị, đàn tranh.
Đến nỗi ngay cả nhạc cụ hình chuông cũng có!
âu Dương liếc mắt nhìn thôi cũng đã choáng váng đầu óc, trong khi mỗi ngày Hồ Đồ Đồ đều phải luyện tập từng cái một từ sáng cho đến tối.
Bồng Lai tiên sơn lấy âm luật làm chủ, nhảy múa làm phụ.
Mỗi ngày Hồ Đồ Đồ đều phải dành ra hai canh giờ để luyện tập nhảy múa.
Có thể nói, ngoại trừ ngồi xuống điều tức để hồi phục tinh thần lực ra.
Thời gian còn lại, ngay cả ăn cơm đi ngủ cũng miễn.
Dù sao Hồ Đồ Đồ đã sớm là linh hồ Kết Đan, cho nên từ lâu đã không cần ăn không cần ngủ.
Được âu Dương chiều chuộng đã quen, Đồ Đồ làm sao từng trải qua tình cảnh như vậy, cái trò "Đồ Đồ ta là thích nhất xx" của nàng ở Tiểu Sơn phong có thể nói là một chiêu ăn chắc khắp thiên hạ.
Nhưng đến Bồng Lai tiên sơn tràn đầy nữ nhân, loại thủ đoạn cấp thấp này của Hồ Đồ Đồ ở giữa đám trà xanh cao cấp kia là hoàn toàn không đủ nhìn.
Mỗi ngày đều há to miệng, vừa khóc vừa luyện tập các loại nhạc cụ, hơi lơ là một chút là sẽ bị roi dạy học gõ vào tay.
âu Dương có tấm lòng của một lão phụ thân thật sự là nhìn không nổi khi thấy Hồ Đồ phải chịu khổ. Nhưng trong lòng của hắn cũng biết, chỉ có như vậy Hồ Đồ Đồ mới có thể trưởng thành.
Nên hắn dứt khoát không đi nhìn xem Hồ Đồ Đồ, đỡ cho Đồ Đồ lộ vẻ chờ mong khi nhìn thấy mình rồi sẽ làm cho chính mình lại mềm lòng nữa.
Kể từ sau khi Trần Trường Sinh trở về đã bắt đầu rớt mạng ngẩn người, Trần Trường Sinh được tiên nhân nhắc nhở giống như đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị cho kế hoạch đánh tráo lớn của mình.
Mà cả ngày Bạch Phi Vũ cũng ở trên cây nhắm mắt tu hành, hắn vừa tìm được phương hướng của mình, vì thế đây chính là thời điểm vô số linh cảm bộc phát, cho nên những ngày này Bạch Phi Vũ luôn ở trên cây để sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình.
Ngược lại chỉ còn có mỗi âu Dương là không có việc gì làm, cả ngày đông du tây dạo khắp Bồng Lai tiên sơn. Cuối cùng hắn thật sự cảm thấy buồn chán nên đã dựng lên một sạp xem quẻ ngay dưới tàng cây chỗ Tiểu Bạch.
Mà chuyện hai nghịch tử này muốn làm lại quá lớn, đến nỗi để cho âu Dương đều cảm giác được nguy cơ.
Chờ trở lại Thanh Vân tông, âu Dương định đi tìm Động Hư Tử hỏi chỗ nào có kẻ vô cùng hung ác cho mình làm thịt mấy tên trùm phản diện để có thể hoàn thành nhiệm vụ thứ hai mà hệ thống giao cho.
Giết chết năm tên trùm phản diện?
Nếu là trùm phản diện dễ tìm như vậy thì mình cũng không phải rảnh rỗi như bây giờ!
âu Dương thở dài nhìn thoáng qua Bạch Phi Vũ đang đứng trên cây.
Hắn hạ quyết tâm chờ sau khi việc học tập của Hồ Đồ Đồ đã đi vào quỹ đạo, trước tiên âu Dương sẽ mang theo mấy người dạo chơi ở Bồng Lai tiên sơn một khoảng thời gian, sau đó sẽ chuẩn bị mau mau đi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
"Tiểu tử, ta nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe hay không hả?" Giọng nói của Mộ Vân Ca một lần nữa vang lên, bàn tay của nàng lại chộp đến lỗ tai của âu Dương, tiểu tử này nói chuyện với mình mà còn có thể phân tâm.
âu Dương lấy lại tinh thần rồi né tránh bàn tay đang chộp đến của Mộ Vân Ca mà cười nịnh nọt:
"Sư nương, ngài mới vừa nói cái gì?"
Mộ Vân Ca tức giận nhìn thoáng qua âu Dương:
"Ta nói là ta chuẩn bị dẫn theo một ít đệ tử đi cùng với các ngươi đến Thanh Vân tông ở lại một đoạn thời gian!"
“What?”
âu Dương ngây người ra một lúc rồi nuốt một ngụm nước bọt mà nói:
"Chẳng lẽ sư nương muốn sáp nhập Bồng Lai tiên sơn vào Thanh Vân tông hay sao?"
Mình đi Kiếm tông nhiều nhất là dời một tòa Vấn Kiếm trì nho nhỏ, lần này thì hay rồi, chẳng lẽ toàn bộ Bồng Lai tiên sơn đều muốn bị mình dọn đi?
Mộ Vân Ca lườm âu Dương rồi nói:
"Ngươi nghĩ rất hay, nguy cơ của Bồng Lai tiên sơn ta đã được trừ bỏ, ta phát hiện Bồng Lai tiên sơn đã ngăn cách với thế giới bên ngoài quá lâu, đã tách rời với thế giới. Cho nên ta dự định sẽ dẫn theo một nhóm đệ tử đời thứ hai đi ra thế giới bên ngoài tu hành, thuận tiện có thể dạy dỗ sư muội ngươi một chút!"
"Sư nương hiểu rõ nghĩa lớn, đúng là phúc của Bồng Lai tiên sơn! Tiểu Sơn phong của ta sát vách với Vấn Kiếm phong nên có phong cảnh tuyệt đẹp, nhất là nhà vệ sinh mới xây có thể nói là oai phong lẫm lẫm! Ta nghĩ sư thúc Thuần Dương Tử nhà ta sẽ hết sức vui vẻ mà dọn ra ngoài để sư nương có chỗ đặt chân." âu Dương đang định thuận miệng thổi vài cái rắm cầu vồng thì chợt bị một tiếng kèn to rõ cắt ngang.
âu Dương nhếch miệng lên rồi quay đầu nhìn về phía chủ điện của Bồng Lai tiên sơn. Mỗi khi Đồ Đồ kiên trì không nỗi là sẽ cầm cái kèn rách kia lên thổi để giảm bớt một ít áp lực.
Ngươi dám thổi, ngươi thật đúng là dám thổi, không làm gì được tất cả các loại nhạc cụ còn lại, chỉ riêng có cái kèn này là luyện ra có khuôn có dạng.
Tiếng kèn vừa vang lên, âu Dương lập tức có xúc động muốn yên nghỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận