Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 457: Cấm đi về phía trước

Nhìn dân chúng bình thành bị doạ đến hồn bay phách lạc, âu Dương đứng trên đỉnh nhà, lôi từ trong ngực ra cuốn: "Thuật pháp cơ bản từ nhập môn đến nhập thổ."
Lật đến trang sách cần tìm, nhíu mày ghi nhớ dòng pháp chú và cách vận hành chân nguyên ghi trên đó, tay chỉ lên trời mắt nhìn vào sách, lắp bắp niệm:
"Thiên… thiên thanh địa minh, kim quang, hiện!"
Chân nguyên dâng trào trong cơ thể, ánh sáng cực lớn như bao phủ cả toà thành, ánh sáng đâm thẳng lên trời xanh, xuyên qua tầng mây trắng như muốn tạo thành một lỗ hổng giữa trời.
Xua tan cơn mưa, như mang ánh sáng đến bao phủ toàn bộ Bình Thành.
Vừa niệm một câu kim quang chú đặc cấp đã trời quang mây tạnh, lôi pháp khí ra còn không biết thế nào nữa?
âu Dương tặc lưỡi một cái, ngó đám người. Nhìn hiệu quả của câu kim quang chú mình vừa niệm.
Đám người vốn sợ hãi hoang mang mà dừng lại, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng khi quanh thân được ánh sáng bao phủ chỉ cảm thấy thấy toàn thân ấm áp, dễ chịu không nói nên lời.
Một tiếng chim hót vang vọng, một con chim thần ba màu theo chùm sáng lượn vòng quanh trên không trung mà bay xuống.
Dưới sự tô điểm của ánh sáng, tam sắc thần điểu tràn ngập cảm giác thần thánh. Cả nhúm lông nhìn hề hước trên đỉnh đầu cũng có cảm giác nghiêm trang.
Mà ngồi trên lưng con tam sắc thần điểu kia là một vị tiên tử áo trắng.
Làm sao có thể miêu tả được vẻ đẹp của nàng đây?
Không thể tả được!
Đâu chính là điều duy nhất mà tất cả người dân ở đây đều nghĩ đến khi nhìn thấy vị tiên tử này.
Cảm giác như nếu dùng bất kỳ tính từ nào miêu tả nào nàng thì đó cũng là sự báng bổ!
Người xinh đẹp như vậy, nhân gian không thể có!
Không biết tại sao vị tiên nữ này xuất hiện ở đây, nhưng bọn họ biết một điều, bọn họ được cứu rồi!
Vị tiên tử này là đến cứu bọn họ!
Tất cả các dân chúng trong thành vừa nhìn thấy tiên xuất hiện liền quỳ bái, thỉnh cầu vị tiên nhân này cứu vớt họ.
âu Dương đang đứng trên đỉnh nhà, đá kí lục trong tay vẫn chưa ngừng nghỉ.
Tiểu Bạch trong khung cảnh như này là chuyện rất hiếm thấy nha.
Mà tiên tử áo trắng đang ngồi trên thần điểu kia chính là cao thủ Bạch Phi Vũ giả nữ hoá thân thành.
Khi thấy người dân quỳ bái hắn, từng lời cầu phúc truyền vào trong tai hắn, trong lòng Bạch Phi Vũ bỗng chợt cảm thấy yên tĩnh lạ thường.
Nỗi lòng của muôn dân lúc này truyền tới trong tâm Bạch Phi Vũ rõ hơn bao giờ hết, mỗi người mỗi câu đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Đây chính là thanh âm của chúng sinh sao? Trong lòng Bạch Phi Vũ dần nhận ra.
Từng luồng năng lượng không phải nguyên khí đất trời nhẹ nhàng nâng Bạch Phi Vũ lên.
Dần dần lơ lửng trên thân thần điểu, treo giữa không trung.
Tam sắc thần điểu ở phía dưới hướng lên trời mà kêu sau đó lao về phía con mãnh thú to lớn kia.
Trong mắt người dân toà thành này, tam sắc thần điểu vững như núi, một cái lắc vai đã có thể hất bay con thiên khuyển to tướng kia ra ngoài.
Kịch còn phải diễn hết, hai thú cưng này vẫn đang nhiệt tình diễn.
Trong vô số tiếng kêu, Bạch Phi Vũ ở trên trời cao rơi vào cảnh giới nửa tỉnh nửa mê.
Mà Khánh Vân bị Mình chém bay lại ra mọc ra cái mới bay đến trên đỉnh đầu. Khánh Vân cuồn cuộn nhưng lại không dắt tới một tia nguyên khí nào.
Ngược lại lại có vô số hư ảnh ngồi trên thân Khánh Vân.
Đây là con đường hoàn toàn mới, đây là con đường của chúng sinh, là con đường không cần phải dựa vào nguyên khí thiên địa!
Gương mặt Bạch Phi Vũ đột nhiên trở nên đau đớn, hắn nhíu đôi lông mày biểu thị sự gian nan của con đường này.
Giống như lần nữa trút bỏ lớp da thịt của cơ thể, hiện tại lột xác trở thành một người hoàn toàn mới.
Lần nữa ngộ đạo là phải bỏ đi bản thân lúc trước, quá trình hiển nhiên rất đau đớn.
Mà ngộ đạo vốn dĩ khó, vì ngộ đạo mà như thế có đáng không?
Cho nên kể cả là với mọi người ở Tiểu Sơn phong, ngộ đạo cũng là một chuyện cực kỳ quan trọng.
Trong giờ phút này nhất định không được quấy rầy.
Trong lúc Bạch Phi Vũ ngộ đạo, cả nhân gian không thể nghe nhưng lại rất rõ ràng bên tai có tiếng hít thở.
Trong từng hơi thở, toàn đất trời như có sự sống.
Mà khi kim quang xuất hiện trong nháy mắt, mặt trời giữa bầu trời bỗng nhiên thu nhỏ, rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường, mơ hồ trong lúc đó bên tai vang lên tiếng chim kêu trang nghiêm.
Trong tiếng chim kêu mang theo ý hận và phẫn nộ. Tiếng chim vang lên như cộng hưởng với đất trời.
Nhưng tiếng động cực kỳ nhỏ, sinh linh trong khắp đất trời không phát hiện được tiếng động nhỏ nhặt này.
Chỉ có âu Dương đang đứng trên nóc nhà chú ý đến điểm bất thường này, trên mặt treo lên một nụ cười thần bí: "Oa, Tiểu Bạch nhà ta đang hiển linh trước mặt dân chúng, sao có thể để các ngươi làm phiền hắn được!"
âu Dương vươn vai một cái, chân nguyên toàn thân sớm đã bao trùm toàn bộ nơi này, nơi đây dường như biến thành thế giới của hắn.
Mắt hơi nhắm lại tay trái chỉ thẳng trước mặt, khi mở mắt ra đã không còn ý cười chỉ trong con ngươi chỉ còn hờ hững và lạnh lẽo.
Gương mặt khác hẳn so với âu Dương vui vẻ mắng người ngày thường, gương mặt âu Dương hiện tại bình tĩnh, không khác gì tiên phật.
Nhưng ánh mắt lạnh lẽo lại giống ngày ấy ở Cửu u, quyến rũ lạ thường. Môi hơi động, nhẹ nhàng nhả ra một chữ: "Phong!"
Chớp mắt, áo xanh đã biến mất trong Bình Thành, đến lúc nhìn thấy đã cách nơi này trăm dặm.
Vô số mây đen từ phía xa tập hợp lại, trút xuống phía Bình Thành, mây đen áp xuống thành, tưởng như trời sập xuống.
Đến nhà người ta ăn trộm, còn chưa được đồng ý, chủ nhà dĩ nhiên không vui rồi.
Người ta bực là phải thôi!
âu Dương thở dài một tiếng, chân nguyên kích động khiến quần áo rách rưới. Ánh mắt sắc bén nhìn về phương xa.
Hôm nay rất lấy làm tiếc, sư đệ nhà ta ngộ đạo thật sự phải mượn một vật.
Nói là mượn, nhưng mà mượn hay không mượn không liên quan đến ngươi.
Có chuyện gì thì đến tìm tên đại sư huynh có năng lực này đi!
âu Dương đưa tay lên, lướt xuống cổ tay áo, chân nguyên chớp động trong tay hóa thành một thanh kiếm. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy chuôi kiếm, như đang kéo cả trăng sao vào trong lòng, thân kiếm như phản chiếu sự yên bình.
Hắn vốn không phải là thiên tài luyện kiếm, nhưng phải đứng trước mặt Kiếm tiên kiếp trước diễn hề rồi.
âu Dương hơi khô tay, kiếm quang lưu chuyển đến trước thân, quả thực vừa ý.
Từ xa vô số bóng đen từ trên trời đổ xuống, những bóng đen méo mó hướng Bình Thành ở phía sau âu Dương mà điên cuồng gào thét.
Như toàn thế giới này đang gào thét với hắn, áo xanh vẫn bất động như núi, nhàn nhã nâng kiếm đón tiếp chúng.
Áo xanh như con thuyền lá nhỏ trôi trong mưa, như đang dạo chơi trong cơn bão lại giống như một cây Định Hải thần châm đứng trước Bình thành.
Đất trời gầm gừ, đứng trước tấm áo xanh kia như thấp hơn hai bậc. Rõ ràng đang là ban ngày có trăng sáng treo cao.
Trước trăng tròn, quần áo xanh như đứng trên trăng lưng dựa vào trăng ngẩng đầu ngước nhìn.
âu Dương đứng trong hư ảo, một tay cầm kiếm, nhìn vô số bóng đen như đám mây đang ở phía phương xa kia, giọng nhẹ nhàng lại như mạnh mẽ mà nói: "Sư đệ nhà ta lúc này đang ngộ đạo, cấm đi về phía trước!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận