Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 202: Đạo lữ của Tiểu Bạch?

Loại ý nghĩ này của âu Dương là có căn cứ, bởi vì đỉnh núi ở trước mắt vùi ở bên trong biển hoa này có bộ dạng thật sự là quá quái dị.
Trong biển hoa lại chợt xuất hiện một ngọn núi hình nón, nhưng chân núi lại giống một cái đĩa tròn.
Thoạt nhìn… Thoạt nhìn giống như là một loại nhạc cụ ở kiếp trước làm cho âu Dương hoài niệm.
Kèn?
Đạo Bảo Trấn Tiên có phải chính là kèn hay không?
Nếu Bồng Lai tiên sơn lấy âm luật đại đạo làm chủ, như vậy loại nhạc cụ kèn này tất nhiên cũng có một chỗ để cắm dùi.
Có câu: Kèn vừa vang lên, nâng quan tiễn người.
Đạo Bảo Trấn Tiên của Bồng Lai tiên sơn là một cây kèn, hình như nghe có vẻ cũng hợp lý, chỉ là không hiểu vì sao mình lại có cảm giác buồn cười.
Lúc này, âu Dương mới nhịn không được hỏi một câu:
"Sư thúc, Đạo Bảo Trấn Tiên của các ngươi chẳng lẽ là dùng khi làm tang lễ?"
Mộ Vân Ca trừng mắt nhìn âu Dương rồi mở miệng nói:
"Đạo Bảo Trấn Tiên của Bồng Lai tiên sơn ta chính là một loại nhạc cụ trời sinh chưa từng có từ trước tới nay. Có thể nói, nó là loại đứng đầu trong trăm loại nhạc cụ, vì thế tiểu tử ngươi đừng có nói lung tung!"
"Được được được được, ngài nói rất đúng." âu Dương cười ha ha và nói. Tiếng kèn vừa vang lên, những nhạc cụ khác thật đúng là phải đứng dẹp sang một bên, loại nhạc cụ này cũng không phải đùa!
Nhưng nghĩ đến sau này Đồ Đồ giơ kèn lên thổi long trời lở đất, xem ra bức cách cũng không cao lắm!
Mộ Vân Ca nhìn ngọn núi kèn ở trước mặt, có chút kiêu ngạo:
"Ngươi có biết vì sao gọi là Đạo Bảo Trấn Tiên không?"
"Đại khái là trấn áp một vị tiên nhân đi?"
âu Dương trả lời cho có lệ, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, bởi vì ai lại không đặt cho đồ vật nhà mình một cái tên thật kêu chứ?
Nhà vệ sinh trên Tiểu Sơn Phong của ta còn được gọi là Triều Thiên Khuyết kìa.
Nhưng Mộ Vân Ca lại lộ vẻ kinh dị nhìn âu Dương và nói:
"Ngay cả cái này mà Hồ Vân cũng nói cho ngươi biết?"
Nghe được lời này của Mộ Vân Ca, trong đầu của âu Dương dần hiện lên một dấu chấm hỏi, sau đó hắn lập tức hứng thú nói: "Chẳng lẽ Đạo Bảo Trấn Tiên này thật đúng là từng trấn áp tiên nhân?"
Vốn tưởng cái tên này là phóng đại, ai ngờ lại là thực tế?
Mộ Vân Ca lắc đầu phủ nhận nói:
"Không phải từng trấn áp tiên nhân mà cho tới bây giờ vẫn đang trấn áp!"
Đậu má! Trâu bò!
Trong lòng của âu Dương lập tức dâng lên một đợt sóng to gió lớn, hắn vốn nghĩ rằng chuyện về Đạo Bảo Trấn Tiên này là kể lại, không nghĩ tới lại là tường thuật trực tiếp!
Đến bây giờ mà vẫn còn đang trấn áp tiên nhân?
Bồng Lai tiên sơn này vậy mà lại trấn áp một vị tiên nhân?
Không lẽ giống như hàng giả trong mộ phần Tiểu Bạch kia, tên điên âu Dã Tử kia cũng tự gọi mình là tiên nhân, chỉ là thực lực hơi yếu.
Trong ánh mắt nửa tin nửa ngờ của âu Dương, Mộ Vân Ca tỏ vẻ xem thường nói: "Bồng Lai tiên sơn ta là một trong chín đại thánh địa, một vị tiên nhân bị trấn áp ở đây thì có gì phải ngạc nhiên."
âu Dương vẫn như cũ không tin mở miệng hỏi:
"Không biết tiên nhân bị trấn áp ở đây là vị tiên nhân Thượng Cổ nào?"
Mộ Vân Ca nói như lẽ dương nhiên:
"Ngươi chắc biết Kiếm tiên Lý Thái Bạch là người đã từng kết thúc thời đại Thượng Cổ."
“Biết, biết, chẳng lẽ trấn áp Lý Thái Bạch?”
âu Dương gật đầu mở miệng nói hùa theo, Lý Thái Bạch đầu thai còn đang ngồi xổm trên cây ở Tiểu Sơn Phong đây, làm sao âu Dương lại không biết.
“Thủy tổ khai sơn của Bồng Lai tiên sơn ta chính là đạo lữ của Lý Thái Bạch!”
Mộ Vân Ca nói với vẻ tự đắc, cứ như đạo lữ của Lý Thái Bạch chính là nàng ta vậy.
Đậu má, Tiểu Bạch ở kiếp trước vậy mà lại còn có vợ?!
Câu chuyện hấp dẫn này mình chắc chắn phải hóng!
âu Dương nhìn thấy Mộ Vân Ca tỏ vẻ kiêu ngạo khi nhắc đến lão công Lý Thái Bạch của tổ sư nhà mình, vẻ mặt của hắn đúng là dại ra một chút. Nhưng sau đó trong mắt lập tức lóe lên tia sáng và lộ ra bộ dạng hóng chuyện.
âu Dương đưa tay bắt lấy cổ tay của Mộ Vân Ca, vẻ mặt như bà tám nhìn Mộ Vân Ca, vội vàng nói:
"Sư thúc, đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chi tiết việc này!"
Mộ Vân Ca nhìn thấy âu Dương chợt trở nên kích động mà chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn điều khiển mây trắng dừng lại trước một căn nhà hoa trong biển hoa.
Vừa được thả xuống, ánh mắt của Hồ Đồ Đồ chợt tỏa sáng khi nhìn thấy biển hoa ở trước mặt. Nàng hoan hô một tiếng rồi chạy thẳng vào trong biển hoa mà vô tư chơi đùa.
Dù sao thì nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử, bản tính vẫn ham chơi hơn là hóng chuyện.
Mộ Vân Ca nhìn Hồ Đồ Đồ chui vào trong biển hoa, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
“Tâm tính của hài tử này vẫn còn quá mức ngây thơ, cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa!”
Khi Mộ Vân Ca xoay người chuẩn bị nói với âu Dương phải dạy dỗ Hồ Đồ Đồ thật tốt để tránh lãng phí tài năng của Hồ Đồ Đồ thì đã nhìn thấy âu Dương đang đun nước từ bao giờ rồi.
Một cái bàn được âu Dương lấy ra từ trong không gian trữ vật. Trên mặt bàn bày lên hạt dưa, đậu phộng và còn có một ít kẹo bánh.
âu Dương tỏ ra niềm nở nói với Mộ Vân Ca:
"Sư thúc, ngài ngồi xuống trước đi, chờ đun nước xong, ta sẽ hâm nóng một bình rượu Hầu Nhi cho ngài!"
Vì buôn chuyện của sư đệ nhà mình, âu Dương biểu hiện ra tận hết sức lực.
Mộ Vân Ca có chút tò mò ngồi ở trước bàn, nàng đưa tay cầm kẹo bánh trên bàn lên rồi nhẹ nhàng cắn một miếng thì cảm thấy một mùi thơm lưu lại trong miệng, hơn nữa còn có tác dụng ngưng thần tụ khí.
Món này có nói là một viên đan dược ngũ phẩm lục phẩm cũng không quá lời, thật đúng là đủ xa xỉ.
Mộ Vân Ca nhìn âu Dương đang niềm nở rót cho mình một ly rượu, còn thuận tay đặt một ly mật hoa ở bên cạnh, bộ dạng chu đáo này trông vô cùng giống một tên cặn bã.
"Ngươi và sư phụ ngươi thật đúng là có phong cách làm việc giống nhau, lúc có việc cầu người thì sẽ ân cần xun xoe để ra sức lấy lòng người ta!"
Mộ Vân Ca nghĩ đến Hồ Vân nên có chút tức giận.
âu Dương ngồi đối diện cười khà khà, dứt khoát không giả bộ nữa mà mở miệng nói:
"Sư nương nói gì vậy, chúng ta là người một nhà, sao có thể gọi là xun xoe? Mau nói một chút về Đạo Bảo Trấn Tiên của chúng ta và sử thi của tổ sư chúng ta và Kiếm tiên Lý Thái Bạch đi!"
Mộ Vân Ca trợn mắt nhìn âu Dương thuận theo đó mà bắt quàng làm họ, nàng nâng ly rượu lên nhấp một ngụm rồi nhìn ngọn núi kèn ở phía xa và từ từ nói:
"Vào thời Thượng Cổ, thời mà tiên nhân vẫn còn tồn tại trên đời, lúc đó vạn vật sinh linh đều như heo chó. Tiên nhân chiếm giữ vị trí trên cao và lấy toàn bộ trời đất làm chất dinh dưỡng để lớn mạnh chính mình, điều này hết sức đáng giận. Thẳng đến khi phu thê hai người Bồng Lai tổ sư và Kiếm tiên Lý Thái Bạch ngang trời xuất thế, sau đó bọn họ du lịch khắp đại lục và chém hết tiên nhân trong thiên hạ, mới trả lại cho trời đất này một khoảng trời trong sáng!"
Nghe được lời này của Mộ Vân Ca, âu Dương càng ngày càng cảm thấy không thích hợp. Điều này không đúng, Lý Thái Bạch khi nào thì có một nữ nhân khác ở bên người, âu Dã Tử không phải vẫn luôn đi theo hắn sao?
Da mặt của Bồng Lai tổ sư thật đúng là đủ dày, lại còn chẳng biết xấu hổ nói mình và Lý Thái Bạch du lịch đại lục nữa.
Du lịch đại lục?
âu Dương chợt dâng lên một ý nghĩ xấu xa, hắn lắp ba lắp bắp hỏi:
"Sư nương, tuy rằng ta nói như vậy là có chút không thích hợp và ta cũng thật sự không có ý xúc phạm tổ sư chúng ta, ta chỉ muốn hỏi một điều rằng tổ sư chúng ta là nam hay nữ vậy?"
Nghe được lời này của âu Dương, Mộ Vân Ca bất ngờ giơ tay lên gõ mạnh vào đầu của âu Dương một cái, trên mặt lộ vẻ xấu hổ rồi mắng:
"Cái tên tiểu tử này sao lại để ý đến điểm kỳ lạ như vậy, tổ sư và Lý Thái Bạch kia là đạo lữ thì chỉ có một nam một nữ mới gọi là đạo lữ chứ!"
"Đậu má! Làm ta sợ muốn chết! Mặc dù Lý Thái Bạch và âu Dã Tử có hiềm nghi chơi gay, nhưng cuối cùng cũng không có vượt qua ranh giới tình bạn!"
âu Dương mặc dù bị đánh, nhưng tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất.
âu Dương thiếu chút nữa cho rằng tổ sư của Bồng Lai tiên sơn chính là âu Dã Tử. Vừa rồi nghe Mộ Vân Ca nói như vậy làm cho suy nghĩ của mình suýt chút nữa đi sai hướng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận