Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 526: Tên ta là Lãnh Thanh Tùng

Tên ta là Lãnh Thanh Tùng.
Trước đây ta là con trai của hoàng tử Đại Đường.
Là tên ăn mày trong thành Phong Diệp.
Bây giờ ta là một kiếm tu bình thường trên đỉnh Tiểu Sơn Phong ở Thanh Vân tông.
Nếu để hắn nói về khoảnh khắc hắn cảm thấy hạnh phúc nhất.
Hắn sẽ không chút nghĩ ngợi trả lời: “Quãng thời gian khi ta làm ăn mày trong thành Phong Diệp chính là lúc vui sướng nhất đời ta."
Khi hắn mới ba tuổi, tâm trí đã sớm trưởng thành, nhìn thấy quá nhiều người vì bảo vệ hắn mà đánh đổi mạng sống.
Ta lớn lên ở hoàng cung, sinh ra đã có thân phận tôn quý.
Đáng tiếc là hắn có một phụ vương tự phụ luôn vọng tưởng đến hoàng vị mà phát động một cuộc đảo chính.
Kết quả cũng nằm trong dự đoán, phụ vương của hắn chỉ là một đứa trẻ con trong mắt vị hoàng đế kia.
Phụ vương hắn bị tàn sát trên đường phố hoàng thành, thậm chí đến cánh cửa hoàng cung cũng không thể nhìn thấy.
Điều duy nhất không quá ngu ngốc chính là phụ vương còn chừa lại cho hắn và mẫu hậu một con đường lui, ngay thời khắc đầu tiên đã để cho tử sĩ bên người mang mẹ con hắn ra khỏi hoàng thành.
Cũng là trên con đường đó, hắn đã chứng kiến rất nhiều người muốn giết chết hắn và muốn bảo vệ hắn.
Bọn họ lần lượt ngã xuống trên đường, tiếng hô giết cho đến ngày nay vẫn còn âm ỉ vang lên bên tai hắn.
Vì trốn tránh truy sát, đoàn người của hắn chỉ có thể di chuyển vào ban đêm, hắn cũng bị yêu cầu không được rời khỏi xe ngựa, thậm chí ngay cả màn cửa cũng không được phép mở.
Khi hắn rời đi, trời vẫn nắng gắt, chói chang ngày mùa hè, không biết vì sao lại nhanh như vậy, tuyết đã rơi đầy trời, gió lạnh thấu xương.
Trong bóng tối không thấy mặt trời, hắn khi ấy còn nhỏ tuổi, không biết cuộc đào tẩu này lúc nào mới có thể kết thúc.
Cho đến khi đoàn người đi cùng hắn ngày càng ít đi, cho đến khi mẫu hậu chết trước mặt hắn.
Giữa gió tuyết, hắn ngồi yên ở nơi đó, nhìn xem người phụ nữ ấy chết ngay trước mặt mình.
Nàng là một trong số ít những người khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp trong nhà Đế Vương.
Dáng vẻ của nàng đã mơ hồ không rõ, nhưng lời nói ôn nhu của nàng và đôi mắt nàng nhìn hắn vĩnh viễn mang theo ý cười.
Nàng là hi vọng sống sót chèo chống hắn suốt mấy ngày qua.
Cho đến khi thấy nàng chết ở trước mặt hắn, cho đến khi hi vọng của hắn hoàn toàn tan vỡ, hắn cũng không còn muốn sống tiếp nữa.
Chẳng có gì hay ho, chuyện còn sống đối với hắn mà nói, thật quá mức vất vả.
Với hắn, thế giới này chỉ tràn ngập ác ý, thế nên hắn cũng chẳng cần phải ở lại thế giới này nữa.
Xe ngựa vỡ vụn, thi thể của mẫu hậu hoàn toàn biến mất, hắn lăn xuống trên nền tuyết, nhìn từng ngọn trường đao đang lao đến gần.
Từng tên áo đen tựa như quỷ mị, cầm trong tay trường đao dính máu, như ác quỷ chốn địa ngục đang đến gần với hắn.
Hắn cam chịu số phận mà nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm thề, kiếp sau không muốn làm người nữa, làm người chẳng có gì tốt đẹp.
Một tiếng nổ to lớn đột nhiên vang lên, trường đao kia cũng không chém vào người hắn như hắn dự đoán.
Khi Lãnh Thanh Tùng mở mắt ra muốn xem xét, một bàn tay đột nhiên phủ lên mắt hắn, âm thanh vang lên lôi hắn từ trong địa ngục kéo lên: “Trẻ nhỏ không nên xem cảnh này!”
Thanh âm ôn hòa lại bá đạo, giống như là mệnh lệnh lại giống như đang an ủi.
Qua kẽ hở giữa ngón tay, hắn mơ hồ nhìn thấy người mặc quần áo cũ nát bằng vải bố, cùng với sự ôn nhu ẩn giấu dưới ánh mắt thờ ơ.
Hắn được người đó dẫn vào một miếu hoang, có một đống lửa bên trong, hắn nhìn thấy được gương mặt người kia.
Rõ ràng không lớn hơn hắn bao nhiêu, trên mặt lại tràn đầy vẻ thản nhiên tùy ý và dáng vẻ đạm mạc hờ hững.
Dường như người nọ đã sớm nhìn thấu thăng trầm nhân sinh, vô cùng không hài hòa với dáng người nhỏ bé của hắn.
“Ầy, ăn chút đi, muốn khóc thì cứ khóc, nơi này ngoại trừ ta ra cũng không có người khác!” Một củ khoai lang bị nướng hơi cháy được đưa đến trước mặt hắn.
Đối mặt với giọng nói trẻ con và bộ quần áo cũ nát kia, hắn kìm lòng không được, cầm lấy củ khoai lang mà ngày thường hắn cũng chẳng bao giờ nhìn tới.
Khóc?
Từ khi sinh ra hắn chưa bao giờ khóc.
Thậm chí bởi vì hắn không khóc, cái vị ở hoàng thành kia còn cho rằng hắn là tai tinh, cái người hắn gọi là phụ vương thậm chí còn nhục mạ hắn không chỉ một lần.
Hắn không biết khóc, cũng chẳng buồn khóc.
Mặc dù hắn chỉ mới ba tuổi, nhưng khóc có nghĩa là yếu đuối!
Rõ ràng nói với bản thân rằng sẽ không khóc, nhưng trong gian miếu hoang kia, hắn ôm lấy củ khoai lang nướng cháy đen, vừa to mồm ăn, vừa lớn tiếng khóc.
Củ khoai lang nướng này quá khó ăn rồi!
Hắn cũng khóc lâu quá rồi!
Hắn thậm chí không biết mình tại sao lại khóc, khóc vì phận hắn bi thảm, hay là khóc vì mẫu hậu đã chết trước mặt hắn.
Nhưng cũng từ ngày hôm đó, hắn dường như đã trưởng thành.
Cũng chính là từ ngày hôm đó, những truy sát vô tận sau lưng hắn dường như cũng biến mất.
Hắn cũng từ hoàng tôn biến thành một đứa cô nhi trong thành Phong Diệp.
Cả ngày đi theo sau dáng người nhỏ nhỏ kia lang thang trong thành Phong Diệp, trà trộn trong chốn tạp nham mà hắn từng không thèm nhìn đến.
Hãm hại, lừa gạt, trộm cắp, chỉ cần là cách giúp hai người bọn họ sống tiếp, đứa trẻ chỉ cao hơn hắn một cái đầu này sẽ làm tất cả.
Có đôi khi sẽ người ta đánh, nhưng người nọ luôn luôn cười hì hì kéo hắn chạy trốn.
Hắn cũng thắc mắc, người này có bản lĩnh cao cường như vậy, vì sao không ra tay giết luôn những người lớn sau lưng.
Người này lại đàng hoàng dõng dạc nói với hắn: “Chúng ta trộm đồ của người ta, bị người ta đuổi chạy cũng là chuyện bình thường."
Giữa hè, người nọ sẽ dắt hắn đi ruộng khoai ở ngoài thành trộm khoai lang ăn.
Rút khoai ra khỏi đất bùn, vội vàng dùng tay phủi nước bùn phía trên, sau đó nhét vào miệng, giòn tan lại có tí vị ngọt, quyện với mùi tanh của đất bùn, hắn vẫn ăn say sưa ngon lành.
Ăn no căng bụng trong ruộng, người nọ sẽ dắt hắn nằm ngắm sao giữa những luống khoai.
“Tiểu tử ngươi sau này thành công, nhớ phải nghĩ đến lão tử!”
Câu nói bông đùa này hắn nghe vô số lần, hắn cũng đồng ý vô số lần.
Nhìn bầu trời đầy sao, tiếng ngáy khe khẽ bên cạnh xen lẫn với tiếng côn trùng kêu ríu rít trên đồng.
Hắn dựa vào người kia mà ngủ, cảm giác bình yên chưa bao giờ thấy.
Người nọ chỉ đùa vui, hắn lại thầm khắc ghi trong lòng.
Rõ ràng chỉ cao hơn hắn một cái đầu, nhưng lại tựa như một ngọn núi lớn chắn trước người hắn, vì hắn mà đỡ đần tất cả gian nan, vất vả, mưa gió, tuyết lạnh.
Khiến hắn cảm nhận được cảm giác an toàn chưa bao giờ có.
Cũng trong thời khắc đó hắn đã quyết định, một ngày nào đó, hắn muốn trở thành người giống như người trước mặt này.
Hoặc là trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay người này!
Lãnh Thanh Tùng lấy lại tinh thần, than ảnh người nọ khi còn bé chồng lên thân ảnh âu Dương trước mặt.
Gương mặt lạnh như băng nhiều thêm một ý cười, nhìn âu Dương nhẹ giọng nói ra:
“Dù ta có phải là Lý Thái Bạch chuyển thế hay không, nhưng ta vẫn luôn là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay huynh trưởng! Xin huynh trưởng hãy tin tưởng thanh kiếm này, cho dù là tính kế ta, cũng xin nói cho thanh kiếm này biết ta nên vung đến nơi nào!”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận