Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 270: Lại một vị cố nhân

Trên mặt của âu Dương một lần nữa hiện lên bộ dạng cười đùa tí tửng sau khi đã nhặt lại lòng tự tin của mình.
Hắn chỉ tay vào trụ nâng trời to lớn.
Gì mà ngay cả hoa văn đều không có, đúng là không có bức cách?
Nhìn thì rất lớn, trông thì ngon mà lại không dùng được!
Cảm giác còn không bằng sau khi ta rời giường vào mỗi sáng sớm!

Nghe lời nói của âu Dương lại bắt đầu đi chệch, Tiên Nhất đứng ở bên chợt lộ ra vẻ mặt trợn mắt há mồm.
Trên sử sách có ghi chép, vị tộc trưởng đại nhân nhà mình này tinh thần bị phân liệt, xem ra đúng là không giả.
Mà Tuệ Trí ở sau lưng lại nhẹ giọng niệm một tiếng Phật hiệu, ánh mắt của hắn rơi vào trên cái người đang nhảy thoát mặc một bộ áo xanh mà lộ ra nụ cười mỉm.
Bay xuống từ trên không, âu Dương rơi vào trong tòa thành của bộ tộc Đúc Kiếm. Tòa thành nhỏ nhìn như hoang vắng này, không ngờ bên trong lại đầy người.
Tất cả mọi người đều mặc áo trắng, giắt kiếm bên hông, đầu hơi ngẩng lên, với bộ dạng dùng lỗ mũi nhìn người.
Mặc kệ là nam nữ già trẻ đều làm ra bộ dạng lão tử là số một thiên hạ.
Khi âu Dương và những người khác rơi xuống đất đã thu hút vô số ánh mắt.
Gần như cùng một lúc, âu Dương có cảm giác mình giống như bị khóa chặt bởi vô số thanh kiếm sắc bén vậy.
Nơi này không chào đón người ngoài!
Bộ tộc Đúc Kiếm đã canh giữ ở vùng đất Cửu U này qua vô số năm, bọn họ thân là người sống lại canh giữ ở nơi vùng đất của người chết này.
Người ngoài đến đây đều không ngoại lệ, đều là thần hồn của các tu sĩ đã chết, những thần hồn này cuối cùng cũng sẽ bị treo lên trên trụ nâng trời.
Cho nên khi chợt xuất hiện người xa lạ đã làm cho tất cả mọi người đều trở nên cảnh giác.
âu Dương ngắm nhìn xung quanh và có cảm giác hơi kinh dị, bởi vì hắn nhìn thấy có tiểu hài tử xuất hiện.
Một nơi không có thức ăn, không có nước uống như vùng đất Cửu U này, làm thế nào mà bộ tộc Đúc Kiếm lại có thể sống sót?
"Lấy máu thịt của cha mẹ để nuôi nấng, bởi vì nuôi nấng khó khăn, cho nên bộ tộc Đúc Kiếm cũng không có tăng thêm bao nhiêu miệng ăn so với thời Thượng Cổ." Tiên Nhất đứng bên cạnh bắt đầu nói.
Chỗ này là chỗ trở về của người chết, có thể sống sót ở nơi này đã là điều rất khó khăn, chớ nói chi là còn phải nuôi dạy đời sau.
Nếu không phải thân là tu sĩ, mạng sống và khí huyết vốn lâu dài, chỉ sợ bộ tộc Đúc Kiếm xem như là may mắn sống sót qua thời Thượng Cổ thì cũng sẽ không chống đỡ được bao lâu.
"Vì cái gì không đi ra ngoài? Rõ ràng các ngươi có thể đi ra ngoài mà?" âu Dương tỏ ra nghi ngờ mà mở miệng hỏi.
Nghe được lời này của âu Dương, sắc mặt của Tiên Nhất lộ vẻ ngưng trọng rồi nhẹ giọng mà nói ra:
"Chúng ta vốn là người sống sót từ thời Thượng Cổ, nên đã sớm bị thời đại này vứt bỏ. Nếu lại chọn lựa giữa trời đất hai bên sẽ đưa tới tai nạn không cần thiết. Hơn nữa, nơi này là chỗ mà chủ nhân của ta yên nghỉ, chúng ta cũng muốn thời đại của chúng ta lưu ở nơi đây!"
Nghe biết ngay là một người bảo thủ và cố chấp, nhưng cũng chính nhờ sự bảo thủ và cố chấp như vậy, nên sinh linh của thời đại Thượng Cổ mới có thể như cũ sáng tạo ra một nền văn minh chói lọi ở dưới sự quản lý áp lực cao của những tiên nhân.
âu Dương từ bỏ thuyết phục, bởi vì bọn hắn đã cố chấp sinh sống ở chỗ này vài vạn năm, nên loại cố chấp này đã sớm ăn sâu vào trong xương tủy của bọn họ rồi.
Nên không phải chỉ dựa vào dăm ba câu của người bên ngoài là có thể làm dao động.
Khi các tộc nhân ở gần đó cầm kiếm tới gần mấy người, Tiên Nhất mới phát hiện ra điều không bình thường, nên hắn lập tức cao giọng quát:
"Vị này là vị đại nhân kia đầu thai, không được vô lễ!"
"A, thì ra là vị đại nhân kia đầu thai?"
"Thật là vị đại nhân kia!!"
"A? Vị đại nhân nào đầu thai?"
"Đồ đần, chính là vị đại nhân kia đó!"
"Vị kia là vị nào?"
"Người thích đánh đố mời lăn ra chỗ khác!"

Tiếng nói của Tiên Nhất vừa rơi xuống đã lập tức đưa tới một hồi ồn ào.
Tôn sùng, không hiểu, khâm phục, nghi ngờ…
Nhiều loại ánh mắt để cho âu Dương có cảm giác mình cũng giống như thần tượng được chào đón ở kiếp trước vậy.
"Khụ, không sai! Ta chính là vị đại nhân kia!" âu Dương giơ tay lên rồi lập tức hô lớn.
"A hô!"
Tiếp theo, truyền đến chính là những tiếng kêu ngạc nhiên vang lên ở khắp nơi, ở giữa còn xen lẫn với tiếng "Vị kia? Vị kia nào?" đầy nghi ngờ.
Vung tay đã gây nên tiếng kêu ngạc nhiên khắp nơi làm cho lòng hư vinh của âu Dương được thỏa mãn thật lớn.
Dù sao không phải như ở Vấn Kiếm phong, vung tay không gây nên nhiều tiếng kêu ngạc nhiên, còn cần phải ném ra hai tấm phù phát nổ vào nhà vệ sinh nữa.
Loại cảm giác được người thổi phồng này thật đúng là thoải mái!
Trong khi âu Dương đang tận hưởng sự đối xử như của thần tượng thì hai bóng người chợt xuất hiện ở giữa không trung.
Chính là Tiên Nhị và Tiên Tam đã cùng với Tiên Nhất đi đến Thanh Vân tông.
Tiên Nhị hơi khom người với âu Dương rồi nói ra:
"Tộc trưởng có lệnh, mời đại nhân tiến về thần điện!"
Tộc trưởng? Tộc trưởng đương nhiệm của bộ tộc Đúc Kiếm?
âu Dương tỏ ra ngông nghênh chuẩn bị đi theo Tiên Nhị cũng rất tò mò vì không biết bây giờ tộc trưởng đến cùng là người phương nào.
Tuệ Trí vừa định đuổi theo lại bị Tiên Nhất ngăn lại, bọn họ lễ phép với âu Dương, đó là vì âu Dương là vị đại nhân kia!
Tuệ Trí chỉ là một tên hòa thượng mà cũng xứng để cho bọn hắn lấy lễ tiếp đón sao? Không nhìn bằng lỗ mũi đã xem như là khá khách sáo đối với Tuệ Trí rồi.
“Nếu như tiểu tăng chắc chắn phải đi theo sau lưng sư huynh thì sao?” Sắc mặt của Tuệ Trí rất bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại hết sức kiên quyết, hai tay vốn đang chắp ở trước ngực lại từ từ để xuống.
“A, trên trụ nâng trời không thiếu một cái vật trang sức như ngươi!” Tiên Nhất nhìn Tuệ Trí ở trước mặt rồi không hề lưu tình chút nào mà nói.
Từng luồng Phật quang chợt hiện ra từ trên người của Tuệ Trí. Nếu đã không cho hắn đi theo sư huynh, vậy mình chỉ có thể xông vào!
Nhìn thấy hòa thượng ở trước mặt vậy mà muốn ra tay, tất cả kiếm tu của bộ tộc Đúc Kiếm đang đứng ở chỗ này đều nhao nhao đặt một tay lên trên chuôi kiếm.
Chỉ cần Tuệ Trí dám có động tác khác, một giây sau bọn họ sẽ sẵn sàng băm Tuệ Trí thành thịt nát!
Đã sống ở chỗ này vô số năm, bộ tộc Đúc Kiếm thật sự là có quá nhiều kinh nghiệm để đối phó với những thần hồn không nghe lời như thế này.
Thời đại nào cũng có những nhân vật xuất sắc, khi chết vẫn còn cuồng ngạo không bị trói buộc.
Đến cuối cùng còn không phải bị treo ở trên trụ nâng trời như một xác ướp hay sao?
Thấy hai bên đều không muốn lùi bước, âu Dương vỗ vào cánh tay của Tuệ Trí ra hiệu cho hắn không cần phải như thế.
Lúc này Tuệ Trí mới hừ lạnh một tiếng rồi hai tay mới một lần nữa chắp ở trước ngực.
Khúc nhạc đệm hạ xuống, âu Dương theo Tiên Nhị đi về phía thần điện.
Thần điện của bộ tộc Đúc Kiếm nằm ở trung tâm của tòa thành này, nó là một cung điện có hình dạng giống như một cái lò lửa.
Con đường được xếp tùy ý bằng những tảng đá lớn ở hai bên, tượng trưng cho việc bây giờ bộ tộc Đúc Kiếm đã không còn để ý tới những tiên nhân nữa.
Tiên Nhị đứng trước cánh cửa đá của thần điện rồi khom người với âu Dương mà nói ra:
"Tộc trưởng tuổi tác đã cao nên không cách nào đứng dậy, còn xin đại nhân thứ lỗi!"
âu Dương phất phất tay tỏ ý mình không ngại rồi lập tức đẩy cánh cửa đá ở trước mặt ra.
Đối diện với cánh cửa lớn là bức tượng Lý Thái Bạch được làm bằng đá.
Tượng đá sống động như thật, trên bề mặt còn chảy xuôi ánh sáng trắng, cứ như một giây sau nó sẽ nhảy xuống từ trên thềm đá vậy.
âu Dương nhìn tượng đá ở trước mặt mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“Đại nhân, nếu ngài đã thích như vậy, không bằng để cho bộ tộc Đúc Kiếm cũng điêu khắc cho ngài một cái?” Một tiếng nói già nua bỗng vang lên.
âu Dương nhìn về phương hướng phát ra tiếng nói thì thấy một lão nhân già yếu có tuổi tác cao đang ngồi trên một chiếc giường mềm.
"Ngươi chính là tộc trưởng đương nhiệm của bộ tộc Đúc Kiếm?" âu Dương nhìn lão nhân ở trước mắt cứ như một giây sau sẽ lập tức tắt thở, tỏ ra nghi ngờ và hỏi.
"Nếu như ngươi thật sự là vị đại nhân kia, vậy ngươi còn nhớ đến ám hiệu giữa ngươi và ta không?" Lão nhân gắng sức mở to hai mắt ra, dùng hơi suy yếu mà mở miệng hỏi.
"Ám hiệu? Ám hiệu gì?" âu Dương tỏ ra nghi ngờ lục lọi ký ức của mình, nhưng không nhớ ra chính mình đã lưu lại cái ám hiệu gì vào thời Thượng Cổ.
Lão nhân như đang hấp hối này lộ vẻ khó khăn rồi cười cười với âu Dương và nói: "Thiếu gia?"
Tiếng gọi thiếu gia này đã để cho vẻ mặt của âu Dương phải dừng lại một chút rồi ký ức lập tức ùa về trong đầu, sau đó âu Dương cười và nói ra: "Gọi ta tộc trưởng!"
Lúc này, lão nhân mới cười lớn rồi nằm ngửa ra ở trên chiếc giường mềm và tự nói lầm bầm:
"Được rồi, thiếu gia!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận