Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 379: Chân thân của Cửu Vỹ

Khi ngự tỷ trưởng thành quyến rũ này xuất hiện, cung điện u ám quỷ dị ban đầu như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu đỏ.
Giống như một đóa hoa phù dung xinh đẹp mọc trong một góc xó xỉnh tăm tối, toàn bộ nơi hẻo lánh này đều được nhuốm màu tươi đẹp.
Chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng, không khí tựa hồ tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Chiếc đuôi bông xù to lớn xõa tung phía sau và đôi tai mềm mại trên đầu là những điểm cộng tuyệt vời!
Cái gọi là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành không còn đủ để mô tả vẻ đẹp của cô gái trước mặt, nàng như được tạo hóa tự tay che chở.
Những lời lăng mạ khắp trời đã biến mất ngay khi nữ tử này xuất hiện, tất cả các bức tượng đều nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mắt, đôi mắt chúng mở to, dáng vẻ như thể chúng muốn hàn chặt đôi mắt chúng lên người nàng.
“Cửu Vĩ! Cửu Vĩ! Ôi ôi, Cửu Vĩ, ngươi là của ta!”
“Cửu Vĩ! Ta đã chờ ngươi thật sự rất lâu!”
“Cửu Vĩ cô nương, ta chờ ngươi rất lâu! Mau nhìn ta một chút!”
“Vợ! Vợ ơi! Ôi ta chết mất!”

Những bức tượng xem Đồ Đồ là tử địch, nhưng Cửu Vĩ vừa xuất hiện, lập tức thay đổi sắc mặt, nịnh nọt nữ nhân trước mắt.
Trong nháy mắt chúng biến thành bầy chó vẫy đuôi, điên cuồng tỏ tình với ngự tỷ trước mặt chúng.
Khu vừa nhìn thấy ngự tỷ, các Yêu thần tiên thiên tự nhiên không còn nỗi hận khắc cốt ghi tâm kia nữa.
Vừa gặp lại nàng, cảm giác bị giam ở chỗ này bao nhiêu năm cũng đáng giá!
Cửu Vĩ nhìn trái nhìn phải, giơ tay che miệng cười khẽ một tiếng, trong tay kia đột nhiên xuất hiện một cây roi, quất mạnh vào một pho tượng bên cạnh, khêu gợi nói: “Ta cũng nhớ ngươi!”
Các bức tượng bị quất bỏ chạy trối chết, nhưng chúng cũng rên rỉ thích thú, như thể những đòn roi trên người chúng là sự đáp trả từ người tình vậy.
âu Dương nhìn đám lộn xộn trước mắt, trên mặt lộ ra một tia châm chọc, hắn không nghĩ tới những tên Yêu thần tiên thiên này đều là M?
“Đây… đây là tiểu sư tỷ sao?” Tiêu Phong lắp bắp hỏi, nhìn ngự tỷ vóc người cao gầy nóng bỏng đầy quyến rũ trước mặt.
âu Dương nhìn cặp đùi trắng nõn thẳng tắp của nữ nhân, khẽ nhíu mày: “Nhiều mắt nhìn như vậy, sao ngươi lại mặc ít thế?”
Nữ nhân nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, dùng chân trần chạm đất, như chạm đến trái tim của mọi người trong cung điện.
Mỗi khi bước một bước, dưới chân sẽ có đóa hoa, dáng dấp yểu điệu mong manh với nụ cười động lòng người.
Cửu Vĩ đến trước mặt âu Dương, đôi mắt đào hoa nhìn thẳng âu Dương, hơi thở như hoa lan động lòng người: “Ngươi là người đã chăm sóc cho thiếp thân mấy năm nay sao?”
âu Dương nhìn Hồ Đồ Đồ xa lạ trước mặt, vô cảm mở cúc áo tà áo xanh, cởi áo của mình ra.
Cửu Vĩ tựa hồ bị hành động của âu Dương dọa sợ, lui về phía sau nửa bước, khẽ cau mày nhìn âu Dương trước mặt, thầm nghĩ âu Dương rất khác những nam tử khác khi nhìn thấy nàng.
Không nghĩ tới, lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã bắt đầu cởi quần áo, quả nhiên là nam nhân…
Cửu Vĩ chưa kịp nghĩ xong, một tà áo xanh đã được khoác lên người Cửu Vĩ, âu Dương chỉ mặc một áo lót màu trắng, nghiêm túc nói như một người cha già: “Sau này không nên mặc ít như vậy, phải luôn nghĩ đến chuyện không may, bị lạnh là chuyện nhỏ, lỡ bị người khác trêu chọc còn không biết!"
Cửu Vĩ bị áo xanh bao phủ, lắc lắc mái tóc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn âu Dương, từ khi nàng sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên có người nói như vậy với nàng.
Mỹ mạo của thiếp thân không có tác dụng gì trước mặt thiếu niên này ư!
Cửu Vĩ thò đầu ra khỏi áo xanh, khuôn mặt ngự tỷ quyến rũ lộ ra một chút hồn nhiên của thiếu nữ, đôi mắt hoa đào lộ ra một tia hứng thú.
Nàng càng lúc càng quan tâm đến âu Dương trước mặt mình.
Khi chiếc áo tà áo xanh bao phủ cơ thể của Cửu Vĩ, khắp nơi vang lên vô số tiếng thở dài.
Không khác gì một đóa hoa tuyệt thế vô song lại bị che đi bởi một tấm vải đen, bọn chúng không cách nào thưởng thức vẻ đẹp trước mắt.
Các bức tượng ngay lập tức trở nên cực kỳ bất mãn với âu Dương:
“Ngươi đang giả bộ cái gì?”
“Ngươi thì thanh cao rồi! Ngươi không hề tầm thường!”
“Vợ yêu Cửu Vĩ lộ hay không lộ, bọn ta có thể không biết sao?”
“Bọn ta phải nhìn gì nếu nàng không hở hang?”

Giọng điệu chỉ trích vang vọng khắp cung điện, âu Dương nhíu mày, vung tay lên, chân nguyên cuồn cuộn lập tức dán dính tất cả các bức tượng lên tường.
Khoảnh khắc Cửu Vĩ xuất hiện, những bức tượng này cũng đã dập tắt suy nghĩ muốn đồng quy vu tận, chỉ muốn nói chuyện thật lâu với Cửu Vĩ của mình, kể về nỗi khổ tương tư suốt mấy năm nay.
“Ngươi có còn là Đồ Đồ không?” âu Dương nhìn Cửu Vĩ trước mặt, nghiêm túc hỏi.
“Đồ Đồ? Hiện tại các ngươi đều gọi thiếp thân như thế à?” Cửu Vĩ chớp đôi mắt đào hoa.
âu Dương còn chưa kịp trả lời, Cửu Vĩ đã tự mình khoác tà áo xanh của âu Dương lên, vẻ mị hoặc thu lại, trên mặt hiện lên một tia cao quý lạnh lùng, nàng nói: “Ta là Cửu Vĩ, một trong ba trăm sáu mươi Yêu thần tiên thiên! Không phải Đồ Đồ mà ngươi gọi!”
Thân là ba trăm sáu mươi Yêu thần tiên thiên tồn tại trên thế giới này từ thuở thiên địa sơ khai, hiện tại thân thể vẫn còn tồn tại ở thế giới này, thân phận hiển nhiên là cực kỳ cao quý!
Một cái tên tầm thường như vậy sao có thể xứng với thân phận cao quý như vậy của thiếp thân!
Một bàn tay đột nhiên bóp lấy cái cổ trắng như tuyết của Cửu Vĩ, không kịp đề phòng, Cửu Vĩ cao quý bị đè xuống đất.
Những bức tượng bị âu Dương dán dính trên tường đồng loạt kêu lên, tiểu bảo bối của bọn chúng bị đánh!
Vừa muốn hành động, chúng lại phát hiện ra rằng bức tượng mà chúng sống nhờ đã bị tu sĩ Nhân tộc kia thi phép từ lúc nào! Không thể động đậy dù chỉ một tí!
Trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Cửu Vĩ thoáng hiện lên một tia tức giận, lại có kẻ cả gan mạo phạm nàng!
Nhưng khi nhìn chủ nhân của bàn tay đó, một đôi mắt lạnh lùng khiến lòng Cửu Vi trở nên lạnh lẽo.
Nên miêu tả đôi mắt kia thế nào đây, trong hàng vạn năm trùng tu của nàng, nàng chưa từng thấy ai dùng đôi mắt như vậy nhìn nàng!
Không có một chút ngưỡng mộ, tham lam hay điên cuồng nào cả, trong đôi mắt thanh lãnh chỉ tràn đầy vẻ lạnh nhạt và bình tĩnh.
Ngay cả Cửu Vĩ vốn là Yêu thần tiên thiên cũng không khỏi run sợ khi phải đối diện với đôi mắt này.
Tựa như động vật ăn cỏ gặp phải kẻ săn mồi!
Nàng trước giờ luôn là kẻ săn mồi, tất cả nam nhân đều là con mồi của nàng.
Có bao giờ nàng trở thành con mồi trước mặt một người đàn ông?
Cảm giác này, cảm giác này… cũng không tệ như nàng nghĩ?
âu Dương không khách khí đè Cửu Vĩ xuống đất, làm dậy lên những tiếng kêu la in ỏi của bọn nịnh hót kia.
“Buông vợ yêu Cửu Vĩ ra! Đồ khốn!”
“Chết tiệt! Ngươi còn dám giết Cửu Vĩ!”
“Đại sư huynh, ta thấy huynh hơi quá rồi!”

Giữa những lời lăng mạ, cũng có một chút đau lòng bất mãn của Tiêu Phong.
“Ngươi làm đau ta!” Cửu Vĩ đáng thương nhìn âu Dương, nũng nịu uất ức nói, thanh âm tràn đầy mị hoặc.
Hắn đã ra tay với con hồ ly này, sao nó còn xà nẹo thêm vậy? âu Dương buồn bực thầm nghĩ.
Gác lại nghi vấn của mình, âu Dương lạnh lùng nhìn Cửu Vĩ trước mặt, gằn từng chữ mà hỏi:
“Đồ Đồ đâu? Nói, không thì chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận