Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 456: Khi mọi người hồi tưởng lại ngày này…

Bình Thành là một tòa thành nhỏ nằm ở biên cương Thanh Quốc, Tuy chỉ là tòa thành nhỏ nhưng Tết vạn tiên vẫn vô cùng náo nhiệt.
Hàng nghìn tượng thần được xây trong thành, nơi đâu cũng có thể thấy vô số tín đồ cầu phúc.
Nguyện vọng của bách tính rất đơn giản, chỉ hi vọng nhà mình hòa thuận ấm no, tham hơn một tí chỉ cầu mong sau này có thêm tí đất.
Chuyện thờ tiên đã trở thành truyền thống, tin hay không tin, khi thấy vẫn sẽ dừng lại quỳ xuống mà lạy.
Đây xem như là một cách an ủi đã trở thành tín ngưỡng trong cuộc sống của họ.
Nhưng mà vị tiên được dân chúng cúi đầu khấn bái trong pho tượng kia rốt cuộc là ai mới được? Bọn họ không gọi tên mà nguyện vọng cầu khấn vẫn như một.
Hương hỏa của các pho tượng từ trên phố đến trong hẻm, càng thu hút sự chú ý của bọn họ hơn là trên đường phố đầy những hoạt động chào mừng, các tiệm đều có hoạt động khuyến mãi.
Đón tết là cho các tiên, nhưng nhiều hơn là cho dân chúng.
Đại khái chỉ có đến bên trong Thanh Quốc, cái gọi là Tết vạn Tiên mới trang trọng hơn một chút.
Điều khiến muôn dân lành vui chẳng qua là, sau một năm vất vả, hôm nay có thể nghỉ ngơi, thư giãn.
Ở Thanh Quốc, đi đâu cũng có thể gặp miếu thờ, bất kể là lớn hay nhỏ, đến nơi nào cũng có đền thờ, trong đó ít nhất có thờ phụng một vị tiên.
Có nơi là ở trong miếu, có nơi là tại bên bờ ruộng.
Có những câu không tiện nói với người, nhưng có thể kể cho quỷ thần nghe.
Các vị thần tiên ở Thanh Quốc còn có trách nhiệm lo lắng thay những buồn khổ trong lòng muôn dân. Tuy không thể nhận sự an ủi, nhưng được nói cũng đã ra cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Ở Thanh Quốc, trừ những quy định đã ban thì không được vô lễ với các đền các miếu, không đặt nặng chuyện cúng bái, muốn thờ Tiên, cúng bái long trọng cũng được, thắp ba nén nhang cũng được, cấm tin quỷ thần cũng có, nhưng lại không nhiều.
Bởi vì ở Thanh Quốc đã từng diễn ra chuyện thần tiên hiển linh sau đó bị biên thành câu chuyện lưu truyền khắp trong nước.
Tết vạn tiên ở đây giống Tết tất niên ở kiếp trước, chỉ tổ chức duy nhất mỗi năm một lần. Sau khi cày vụ xuân, nhà nông nhàn rỗi thì mới bắt đầu.
Qua một mùa đông dài trông ngóng, gieo xuống hạt giống hy vọng, cầu chúc cho mùa màng bội thu.
Nhưng đến cuối xuân đầu mùa hạ, lúc đó là mùa mưa, nhưng mà ông trời sẽ không vì dân chúng muốn đón tết vạn tiên mà không làm mưa.
Như hôm nay, đang có mưa nhỏ.
Nhưng vẫn không ngăn được sự háo hức đón tết của bách tính.
Dòng người từ khắp nơi đổ về, đều mặc áo mưa chen chúc lẫn nhau, người cầm ô giấy dầu như đóa hoa trổ bông giữa thành.
Trong thành vang lên tiếng cười vui mừng, giống như bách tính rất hạnh phúc với cuộc sống hiện tại.
"Trong nhân gian này của Yêu tổ, bách tính có vẻ đón tết rất vui nha." âu Dương cầm chiếc ô giấy dầu đứng trên đỉnh đầu Tịnh Tử cảm thán một câu.
"Chắc mười tám ngàn vị tiên kia mỗi người một việc, nơi đây từ lâu mưa thuận gió hòa cuộc sống của dân thường chắc cũng rất tốt!" Lúc này Bạch Phi Vũ thân mặc váy trắng ngồi trên đầu con chim xanh to bay đến, trên mặt đeo mạng che mặt đáp.
"Cười tươi như thế, tẹo nữa cho bọn họ cười không nổi!" âu Dương nhìn xuống dưới cười tà một tiếng, vỗ vỗ đầu chó, Tịnh Tử hiểu ý đáp xuống phía ngoài thành rồi thả âu Dương ở đó.
Nó nhìn âu Dương vẫy cái đuôi vẫy xong liền quay người bay vào trong bình thành.
Thân hình Tịnh Tử đón gió mà biến dài, đột nhiên bay vút lên mười mấy mét. Cái đuôi màu nâu vốn đã dài, giờ như đám mây lửa vẫy vẫy theo gió.
Tai to, hàm răng sắc nhọn, đuôi như cái chổi, ánh mắt hung ác.
Vốn từ vô hại với con người bây giờ biến thành một con yêu quái to xác hung hãn.
Trong vạn yêu, có một con yêu thần tiên thiên có mưu đồ chiếm thân xác của Tịnh Tử.
Tiếc thay cho nó, nó không ngờ được Tịnh Tử nhìn thì giống chó nhưng thật sự không phải là chó. Nó là Đạo bảo nha!
Yêu thần Tiên thiên vốn định tu hú chiếm tổ nhưng lại bị Tịnh Tử chén sạch. Nếu Tịnh Tử không phải là Đạo bảo, e rằng đã bị con yêu kia chiếm xác rồi đổi thành tên nó rồi.
Con yêu thú to như vậy nhằm Bình Thành mà bay nhào đến, tường thành cao lớn đứng trước mắt nó chẳng khác nào một con dốc. Nó có hơi đứng lên, cắn răng chặt vào tường thành.
Cái đầu của con yêu thú hung hãn xuất hiện trước mặt những người ở đó.
"Sau này dân chúng trong Bình Thành sẽ nhớ về cảnh bị một con chó to doạ sợ khiếp vía. Bọn họ đứng trước mặt con đại yêu tuyệt thế này, ngoại trừ khóc thét và chạy thục mạng ra, còn lại đều vô tác dụng. Cách tín đồ thành kính quỳ trước tượng thần nhưng mà các vị tiên mà ngày thường họ cũng bái không cho họ tí hồi ứng nào!
Bạch Phi Vũ bày ra dáng vẻ bị đánh bại nhìn âu Dương bất lực nói: “Đại sư huynh, huynh nếu thật là nhàn rỗi không có việc gì làm thì đi vào trong thành tìm Tịnh Tử đi, đừng lảm nhảm bên tai đệ nữa!"
Mà âu Dương đang đứng diễn văn bên cạnh đột nhiên bị gián đoạn, thở phì phì trợn mắt nhìn Bạch Phi Vũ một cái rồi đi vào trong thành.
Kịch bản là lão từ đây viết, không cho ta tham gia à?
âu Dương vừa trà trộn vào dòng người đang hỗn loạn vừa tức giận bất bình giùm họ.
Nhìn thấy Tịnh Tử ở trong đó trái giẫm phải đạp, tuy giẫm sập không ít nhà cửa nhưng lúc nào cũng nhớ lời âu Dương căn dặn.
Cứ thấy những cái đình nào vô tác dụng, quan nha à, ờ thấy cái nhìn thì đẹp mà mà kiến trúc thực tế như không cũng giẫm lên luôn.
Đặc biệt phải chú ý không được giẫm dính người.
Nếu không quay về sẽ hầm Tịnh Tử luôn!
Trước sự uy hiếp của âu Dương, Tịnh Tử tuy đứng trước mặt dân khí thế hung hãn nhưng càng giống con husky mất kiểm soát hơn. Ở trong thành cẩn thận từ li lại giả vờ hung hãn tùy ý phá hoại!
Dân chúng trong thành y như đàn kiến bỏ chạy tứ phía, muốn chạy ra khỏi thành nhưng lại bị con yêu thú to tướng trước mặt ngăn cản.
Trời vẫn đang mưa, hình như càng ngày càng nặng hạt. Tiếng la hét hòa cùng tiếng khóc than bị nhấn chìm trong tiếng mưa.
Tín đồ vẫn quỳ cầu nguyện trước Thượng thần, những tiên nhân mà họ tin tưởng có thể giải cứu họ.
Mà câu chuyện tiên nhân hiển linh chính do đám tín đồ này truyền ra ngoài.
Một pho tượng bỗng hơi phát sáng, vô số pho tượng liên tiếp phát sáng, hoá thành sao băng bay đến nơi thiên khuyển xuất hiện.
Ngay tức khắc vang lên một trận hoan hô, tiên nhân mà bọn họ tôn thờ đã đến cứu họ thật rồi!
âu Dương nhìn vô số ánh sáng trước mắt, vuốt cằm, Tiên nhân trong nhân gian của Yêu tổ quả thật là đến đúng lúc.
Khi tín đồ gặp khó khăn, bọn họ thật sự xuất hiện!
Vốn cho rằng những tiên nhân này chẳng qua chỉ tồn tại trong tín ngưỡng, không ngừng tẩy não dân chúng mà thôi. Ai ngờ được lúc hiểm nguy xuất hiện kịp thời.
Dạng ánh sáng công kích này rơi xuống trên thân Tịnh Tử giống như cù lét, ngay cả cọng lông còn chẳng đứt.
Sau đó ánh sáng biến mất, Tịnh Tử hung dữ hắt xì hơi một cái trực tiếp thổi bay một căn nhà.
Tín đồ đứng ngơ ra, pho tượng vốn vốn hoàn mỹ giờ đây đang từ từ nứt ra.
Tiên nhân trong tín ngưỡng của họ thua rồi.
Mà những tia sáng đó cũng chuyển hướng bay khỏi nơi này.
Trước khi đi còn bay qua trước mặt tín đồ như muốn nói:
Lão tử đã dốc hết sức, cáo từ!
âu Dương tí nữa cười thành tiếng, Tuy có chuyện xuất hiện thật nhưng năng lực có hạn cũng là thật!
Mấy tên tiên này hình như bị quảng cáo quá lố rồi!
Ngày này, khi bách tính Bình thành nhớ đến hung thú tấn công thành, cũng là ngày tiên nhân mà họ tôn thờ bỏ rơi họ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận