Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 761: TẶNG QUÀ

Trần Trường Sinh nắm tay nam hài đi trên đường nhỏ tiến về cô nhi viện.
Sau lưng nồi chảo bát bồn lần nữa đinh đinh keng keng đi theo phía sau hai người.
Ở dưới ánh trăng, hết sức quỷ dị.
Trần Trường Sinh ở giới tu hành đã lâu, đối với nồi chảo bát bồn đang đi theo sau lưng, trong lòng không có cảm giác gì không ổn.
Nhưng đối với nam hài từ trước tới nay chưa từng gặp qua cái này một lần mà nói, đây là một trải nghiệm thật sự quá tệ.
Nghe âm thanh đinh đinh leng keng của nồi chảo bát bồn sau lưng, cảm giác mình giống như là gia hỏa này tiện tay mua một khối thịt ba chỉ, chờ đến một nơi nào đó, có thể vứt mình thả vào nồi nấu chung rồi.
Nam hài thậm chí còn cảm thấy mình chẳng khác gì con gà cởi truồng uốn qua uốn lại đi ở cuối hàng trong đội ngũ kia cả.
Mà Trần Trường Sinh cũng không có phát hiện ra nam hài đang bất an, ngược lại hắn còn khẩn trương hơn cả nam hài.
Đây là đã trôi qua bao nhiêu năm rồi nhưng hắn là lần đầu tiên dắt tay Đại sư huynh?
Kiếp trước hắn cũng không cùng với Đại sư huynh có động tác thân mật như vậy?
Hành động thân mật nhất giữa hắn và Đại sư huynh trong cuộc đời này có lẽ là khi hắn nhận mấy cái tát từ Đại sư huynh.
Việc nắm tay Đại sư huynh đi dưới ánh trăng tĩnh mịch như này đúng là lần đầu tiên!
Trần Trường Sinh đang nhìn về phía trước, lo lắng đổ mồ hôi, sợ rằng mình sẽ làm nam hài bị thương nếu hắn đi quá nhanh, quá chậm hoặc quá mạnh.
Mà nam hài bị hắn nắm tay thì đang sợ sẽ biến thành thịt vào nồi.
Bàn tay họ nắm đều đổ mồ hôi, mỗi người đều cho rằng đó là do sự lo lắng của chính mình.
Vụng trộm quan sát đối phương một chút, nhìn thấy đối phương không có phát giác, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được lại tiếp tục đi lên phía trước.
Hai người hai cái tâm tư, mặc dù không giống nhau, nhưng tâm tình đều rất khẩn trương.
Một người cảm giác con đường này thật sự là quá ngắn.
Một người thì cảm thấy con đường này thực sự quá dài.
Trần Trường Sinh vụng trộm nhìn thoáng qua nam hài đang đi có chút cứng ngắc trong lòng có chút lo lắng, có phải là do ban đêm có sương mù, con đường dài như vậy có gây khó khăn cho nam hài vốn đã gầy yếu hay không.
Trần Trường Sinh có chút đau lòng nhìn thoáng qua nam hài, đối với Bạch Phi Vũ oán khí càng thêm mãnh liệt: "Đã đều đã gặp qua Đại sư huynh, cũng không biết tìm mấy chiếc xe đưa Đại sư huynh trở về sao? Phế vật, ngay cả chút chuyện này cũng làm không được!"
"Cái kia. . ."
"Ta nói. . ."
"Ngươi nói trước đi. . ."
"Ngươi nói trước đi. . ."
"Ta nói. . ."
"Ta là muốn. . ."
Hai người rốt cục nhịn không được đồng thanh mở miệng, lại trải qua mấy lần cùng tần số, lần nữa rơi vào trầm mặc.
"Mẹ nó, người này có phải là cố ý hay không a? Đến cùng là có cho ta nói hay không cho ta nói a!" Nam hài trong lòng khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy tay mình đang bị cầm đổ mồ hôi càng ngày càng nhiều.
Trần Trường Sinh cũng khẩn trương, thậm chí cảm giác so với lúc mình đoạt xá Tổ Uyên còn khẩn trương hơn!
Rõ ràng là Thánh Nhân, tâm cảnh trăm vạn năm chưa từng nổi lên bất kỳ gợn sóng nào, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại giống như trở về thời thiếu niên.
"Có thể làm rau trộn được không? Hấp hay kho tàu, ta có chút không thể chấp nhận!" Nam hài thấp giọng hỏi.
Trần Trường Sinh sửng sốt một chút, cho rằng nam hài này đang nói tới Tam Nhãn Hoa Linh Kê mà hôm nay hắn định làm thịt đã được vặt sạch lông.
Chần chờ một chút, Trần Trường Sinh có chút thăm dò mở miệng hỏi: "Nấu canh có được không? Ban đêm ăn chút canh nóng rất tốt cho dạ dày!"
"." Nam hài chỉ giữ trầm mặc, không nghĩ tới yêu quái này vẫn rất có lễ phép, sẽ còn giải thích công dụng với nguyên liệu nấu ăn.
Nhìn nam hài không trả lời, Trần Trường Sinh tưởng rằng nam hài không quá tình nguyện, vội vàng mở miệng nói ra: "Vậy một nửa thì nấu canh, một nửa làm rau trộn nhé?"
Tiểu hài tử đang ở tuổi ăn tuổi lớn, luôn kén ăn cũng không tốt!
Nam hài lộ ra một cái nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, lắc đầu nói ra: " Không cần phiền toái đến thế, vậy cứ nấu canh đi!"
Vốn còn muốn chết thống khoái một chút, không nghĩ tới còn muốn mang hắn ra chặt nữa hả?
Hai người lý giải đồ vật, càng nói càng sai, vụng về muốn giải thích, kết quả lại càng tô càng đen.
Lúc cô nhi viện phòng ở xuất hiện trước mặt hai người, nam hài không biết từ nơi nào đột nhiên có thêm dũng khí, bỗng nhiên hất tay Trần Trường Sinh ra, chạy về phía cô nhi viện.
Một bên chạy vừa hướng cô nhi viện hô to: "Viện trưởng! Mau ra đây! Yêu quái ăn thịt người đánh tới cửa rồi."
Giọng nói vừa vội vàng lại còn thê thảm, Trần Trường Sinh theo bản năng sầm mặt lại, toàn thân tràn đầy sát khí!
Chỗ này lại còn có yêu quái ăn thịt người?
An toàn của Đại sư huynh ai phụ trách đây?
Ý chí của thiên đạo này làm ăn vậy đó hả?
Giọng nam hài truyền đến tai Tạ Tân Tri, Tạ Tân Tri đầu tiên là sững sờ rồi lập tức cảm giác được bên ngoài cô nhi viện có sát khí nhàn nhạt.
Vị này ngày bình thường giống người vô hại, thích uống chút ít rượu, khí thế trên người đột nhiên biến đổi, quơ lấy băng ghê dưới mông lập tức xông ra ngoài!
Thật đúng là mở rộng tầm mắt!
Bản thân hắn đường đường là ý chí của thế giới này, lại có yêu quái không có mắt dám ở trước mặt mình tác quái?
Tạ Tân Tri chộp lấy băng ghế lao ra vừa vặn giáp mặt với Mộ Vân Hải đang cầm cây chổi.
Nhìn thấy nam hài lảo đảo chạy vào, sắc mặt hai người lập tức lạnh như băng.
Mộ Vân Hải ôm lấy nam hài vào trong ngực, Tạ Tân Tri thì quơ lấy băng ghế đánh tới phía bên ngoài.
Nam hài được Mộ Vân Hải ôm trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Mộ Vân Hải nói: "Mẹ nó! Tiểu a di, hôm nay thật sự là quá kích thích! Ta kể cho ngươi. . ."
Mộ Vân Hải nghe nam hài thuật lại càng nghe càng cảm thấy có chút không đúng, làm sao cảm giác những người nam hài nói qua giống như chính nàng cũng đã gặp ở đâu rồi!
Lúc Mộ Vân Hải ôm nam hài đi đến cửa chính lại phát hiện Tạ Tân Tri đang ngồi ở trên ghế đẩu, chắn trước mặt cô nhi viện, đối diện với hắn là Trần Trường Sinh, người mặc bộ đồ tây trang màu đen, tay cầm quyền trượng.
Nam hài chỉ vào Trần Trường Sinh, hô to với Tạ Tân Tri: "Lên đi viện trưởng! Đánh gia hỏa này thành đầu chó đi!"
Phía sau có người làm chỗ dựa, dũng khí của nam hài lập tức lớn hơn, thậm chí nhìn Trần Trường Sinh làm một cái mặt quỷ.
Lúc này Trần Trường Sinh mới hiểu được, thì ra yêu quái ăn thịt người trong miệng nam hài lại là hắn?
Trần Trường Sinh có chút dở khóc dở cười nhìn Tạ Tân Tri, có chút khom người nói: "Trong chuyện này có khả năng đã hiểu lầm chỗ nào rồi."
Tạ Tân Tri ngồi trên ghế đẩu nhẹ gật đầu, thản nhiên nói: "Ta nhìn thấy ngươi cũng biết được."
Trên thế giới này nếu như có người nào muốn tổn thương nam hài, chỉ sợ người đầu tiên xông lên biến đối phương từ người đang sống sờ sờ thành tro cốt chính là Trần Trường Sinh đang ở trước mặt.
Nam hài nhìn Trần Trường Sinh một chút lại nhìn qua Tạ Tân Tri một chút, lập tức biết mình khẳng định là hiểu lầm chỗ nào rồi.
Khi thấy ba người đều nhìn về mình, để che giấu bối rối của mình, nam hài sờ sờ mũi, ra vẻ cười lớn nói: "Ai da, ta đây không phải thấy mọi người có chút nhàm chán, nên khuấy động chú không khí ấy mà."
Tự quyết định một chút, nam hài giống như là nhớ tới cái gì, có chút thẹn thùng nhìn xem Trần Trường Sinh nói ra: "Vậy ngươi có thể trả lại ta cây quạt cho ta không?"
Trần Trường Sinh từ trong ngực móc ra cái kia thanh quạt xếp, suy tư một lát, quạt xếp lập tức bay vào trong tay âu Dương.
Trên tay cầm của chiếc quạt gấp này có thêm một đồng xu bằng chỉ đỏ, nam hài có chút không chắc chắn nhìn đồng xu thừa trên chiếc quạt gấp, nhưng giọng nói của Trần Trường Sinh lại vang lên bên tai.
"Nếu là lần đầu tiên gặp mặt, ta cũng tặng cho ngươi một món quà."
Đứng ở cửa sổ sát đất vừa sửa xong, nét mặt Bạch Phi Vũ dừng một chút, lập tức cắn răng nói ra: "Trần Trường Sinh! Ngươi vậy mà lại dùng viên Tiên Thiên Phù Lục áp chế Sơn Hà Xã Tắc đồ của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận