Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 727: CÁC HUYNH ĐI GẶP HUYNH ẤY LẦN CUỐI ĐI

Đối với tiểu sư muội đang đứng trước mặt, Trần Trường Sinh, người muốn cùng hai người kia đồng quy vu tận, trong nháy mắt không còn đủ can đảm nữa.
Tà áo xanh kia có thể trở về, hoàn toàn là dựa vào tiểu sư muội ngủ say một trăm vạn năm đổi lấy một cơ hội duy nhất đó.
Trong khi Tam thánh đều thờ ơ với sự biến mất của hắn, càng không biết mình có quên chuyện nào không, duy nhất chỉ có một mình tiểu sư muội kiên trì với suy nghĩ của mình.
Nên bây giờ hắn mới có cơ hội quay trở về sau một trăm vạn năm!
Nếu như nói, trên thế giới này có người có thể quơ tay múa chân trước mặt ba vị Thánh Nhân, không ai khác chính là Đát Kỷ đang đứng trước mặt.
Càng không cần phải nói, mỹ nhân tuyệt sắc mặc tà áo xanh này bây giờ là ân nhân cứu mạng của ba vị Thánh nhân.
Toàn bộ nhuệ khí của Trần Trường Sinh sau khi bị Ðát Kỷ tát một cái đều mất sạch và cái tát ấy cũng đánh bay cả sự tự tin lúc nãy, hắn đành buông lỏng sợi dây cung đang siết chặt trong tay ra.
Nhìn sư muội hờ hững không thèm nhìn hắn, chột dạ không dám nhìn lại, trong lòng Trần Trường Sinh càng thấy áy náy nhiều hơn đối với tiểu sư muội.
"Huynh bây giờ đã lợi hại đến mức có thể tùy ý giết hại đồng môn rồi?" Tiểu sư muội hờ hững nhìn Trần Trường Sinh lạnh giọng nói.
Nghe được Ðát Kỷ chất vấn, Trần Trường Sinh cuống quít mở miệng: "Không phải, tiểu sư muội, muội nghe ta nói, ta chỉ là. . ."
Ðát Kỷ không cho Trần Trường Sinh có cơ hội giải thích, ngược lại chỉ chỉ hai người quỳ ở nơi đó, tiếp tục chất vấn: "Hay là nói, hai người bọn họ quỳ gối trước mặt huynh, làm huynh có cảm giác rất thỏa mãn?"
Trần Trường Sinh nhìn thoáng qua hai người đang cúi đầu quỳ ở nơi đó, lại nhìn Ðát Kỷ, bờ môi giật giật, chán nản thả cung tiễn trong tay, chậm rãi đi đến cạnh Lãnh Thanh Tùng, quỳ xuống.
Ðát Kỷ xoay người, lạnh lùng nhìn ba người sư huynh trước mặt nàng đang quỳ gối, có cảm giác tức đến không nói nên lời.
Ba vị sư huynh từ sau khi Đại sư huynh rời đi, đúng là đối với nàng càng thêm yêu thương, chăm sóc, thậm chí dưới sự bảo vệ của ba vị sư huynh thủ, Ngàn Vạn Tiên Vực mới phát triển được đến đỉnh cao!
Nhưng ba người sư huynh, mỗi người đều có chung một tính cách, đều là tiểu hài tử lòng dạ hẹp hòi một chút cũng không thay đổi!
Đường đường Tam Thánh, vậy mà không để ý thiên địa chúng sinh, một lòng muốn chết?
Chẳng lẽ thiên địa ngàn chọn vạn tuyển lại chọn ra ba tên phế vật làm Thánh nhân?
Nói ra còn không đủ cho thiên địa mất mặt hay sao!
Ðát Kỷ nhìn Tam Thánh quỳ gối trước mặt mình, nhướng mày, cặp mắt hoa đào mang theo lửa giận mở miệng quát: "Ngồi lên! Quỳ dưới đất thích lắm hả?"
Đường đường là Tam Thánh, quỳ gối trước một tiểu tu sĩ như nàng, còn ra thể thống gì!
Tam thánh nghe được Ðát Kỷ quát, thân thể không khỏi run lên, trừng mắt lẫn nhau, lập tức xếp bằng ngồi đàng hoàng trước mặt Ðát Kỷ.
Giống như học sinh tiểu học nghe giảng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bạch Phi Vũ nhìn thấy Ðát Kỷ, lập tức khẩn trương nói: "Sư muội, chỉ cần muội để cho ta nhìn hắn một lần, chức vị Vạn Thần chi chủ, ta có thể nhường lại cho muội!"
"Đã chậm một trăm vạn năm rồi, ta còn cần cái này sao?" Ðát Kỷ không thương tiếc mắng Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ và Lãnh Thanh Tùng nghe những lời Ðát Kỷ nói, đầu tiên là tràn đầy áy náy, sau đó lại vui mừng.
Tiểu sư muội có thể nói như vậy, vậy có thể chứng minh tiểu sư muội đồng ý cho hai người bọn họ có thể đi tìm người đó rồi.
Trần Trường Sinh lập tức ngẩng đầu mở miệng: "Sư muội! Không thể, chúng ta cùng hắn có quan hệ nhân quả quá lớn, nếu tiếp tục dính dáng đến, ta sợ rằng một lần nữa sẽ hại hắn!"
Ðát Kỷ nhìn chằm chằm Trần Trường Sinh mặt mũi đang tràn đầy lo lắng, một lát sau mới chậm rãi mở miệng nói: "Là ở trong dòng chảy thời gian trăm vạn năm mài đi mất duệ khí của huynh, hay là trăm vạn năm trở thành Thánh Nhân khiến huynh lo trước lo sau? Người trước giờ không sợ luật nhân quả nhất không phải là huynh sao?"
Hai câu nói khiến Trần Trường Sinh á khẩu không trả lời được, trong lòng cũng buồn hẳn.
Nếu không phải là hắn khư khư cố chấp, thì làm sao có thể khiến Đại sư huynh vì hắn mà trả giá nhiều đến vậy.
Nhân quả, nhân quả, gieo nhân gặt quả.
Hắn từng bước từng bước phạm sai lầm, rồi bắt Đại sư huynh phải gánh chịu mọi hậu quả cho hắn!
Bây giờ làm sao mà hắn không sợ luật nhân quả được?
Cũng bởi vì sợ nhân quả luân hồi, cho nên hắn mới ngăn hai vị Chí Thánh khác không cho bọn hắn đi tìm Đại sư huynh!
Ðát Kỷ quay đầu nhìn "âm Tào Địa Phủ": "Đại sư huynh nỗ lực nhiều như vậy, vì để các huynh cẩn thận bảo vệ chúng sinh trong thiên địa, nếu như các huynh cứ một mực cố chấp phá hủy thế giới này, vậy những đau khổ mà Đại sư huynh chịu đựng trong trăm vạn năm qua chẳng phải là vô ích sao? Các huynh nói cho cùng là vì lợi ích của bản thân, là đồ ích kỷ!"
Những lời này khiến ba vị Chí Thánh xấu hổ không chịu nổi, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, sau khi biết âu Dương hiện tại đang ở trong "âm Tào Địa Phủ", là bọn hắn gấp gáp quên mất phải suy nghĩ cho đại cục.
Bị Ðát Kỷ trách mắng một trận, ba người cũng chầm chậm yên tĩnh trở lại.
"Dựa theo lời Tam sư đệ cùng Tiểu sư muội nói, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy xem như Đại. . . huynh, chưa từng trở lại sao?" Lãnh Thanh Tùng chậm rãi đứng lên, một thân y phục luyện công màu đen bay phất phới, trên khuôn mặt thời niên thiếu tràn đầy mờ mịt.
Biết rất rõ là hắn ở chỗ này, lại không thể gặp nhau, càng không thể bù đắp lại lỗi lầm của bản thân, cái cảm giác này so với việc chết, Lãnh Thanh Tùng hắn còn khó chịu hơn nhiều!
Ðát Kỷ nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Các huynh là Thánh Nhân có ngôi vị cao quý, nhất cử nhất động đều phải nghĩ tới đại cục!"
Nghe vậy sắc mặt Bạch Phi Vũ và Lãnh Thanh Tùng trắng nhợt, ngồi thụp xuống giống như quả bóng xì hơi.
Bọn họ hôm nay không chỉ đơn thuần là Thánh Nhân, là người đại diện cho đạo của chúng sinh, còn là người phát ngôn của đạo, trăm vạn năm chăm lo cho chúng sinh, bây giờ muốn thoát thân đã là điều không có khả năng!
Ðát Kỷ dừng một chút, xoay người lại nói: "Nhưng mà ta có một phương pháp, các huynh có biết thế giới nào không thể tu luyện hay một thế giới chỉ thuần theo võ thuật không?"
Tam thánh liếc nhau, người có thể sáng lập ra các tiểu thế giới, người nào mà không phải ở cảnh giới Bán Thánh, bên trong Ngàn Vạn Tiên Vực, làm sao lại có thể có nơi không thể tu luyện?
Đột nhiên hai mắt Bạch Phi Vũ tỏa sáng: "Ta có biết một thế giới, Phật giáo và Thánh thần ở đó là một mớ lộn xộn, dựa theo quy tắc của thiên đạo mà nói khó có đại tu sĩ xuất hiện ở đây! Cũng được xem là một vùng đất phù hợp!"
Thế giới mà Bạch Phi Vũ nhắc đến là nơi Đường Tam Táng trở thành Thánh nhờ hắn quản lý thay.
Nó không bị ràng buộc bởi quy tắc của Tam Thánh, các vị thần minh sẽ không xuất hiện và các Vu Yêu cũng không ở đây, quả thực là một vùng đất tuyệt vời!
Lãnh Thanh Tùng thuộc phái hành động, trực tiếp mang theo ba người đi tới thế giới nhỏ trong Trung thiên thế giới kia.
Nhìn Trung thiên thế giới trước mặt, Đát Kỷ thậm chí không nhìn vào nó, nàng tùy ý chỉ vào một nơi và nói: "Ba người các huynh mỗi người lấy ra một sợi linh lực làm phân thân, nhập vào thế giới này và khôi phục toàn bộ hình dáng cũ của Thanh Vân Tông ở đây, ta nói là dùng chính đôi tay của các huynh phục dựng lại từng ngọn cây, cọng cỏ, mỗi một bông hoa, từng viên đá, không cho phép các huynh dùng chân nguyên càng không cho phép dùng pháp thuật, chỉ dùng hai bàn tay không ấy tạo ra một Thanh Vân Tông mới như đúc cái cũ."
Nghe được Ðát Kỷ an bài, Tam Thánh liếc nhau một cái, trong nháy mắt hiểu được dụng ý của Ðát Kỷ.
Lãnh Thanh Tùng vươn tay, một bông sen ba màu xuất hiện.
Tam thánh nhìn nhau một chút, Lãnh Thanh Tùng mở miệng trước tiên: "Hoa sen!"
Trần Trường Sinh suy tư một lát cũng mở miệng: "Lá sen!"
Bạch Phi Vũ nhìn xem chỉ còn sót lại củ sen, bất đắc dĩ mở miệng: "Ngó sen trắng!"
Tam thánh lựa chọn xong các bộ phận của hoa sen xong, mỗi người phân ra một sợi linh lực, bay vào bên trong hoa sen, lá sen, ngó sen mà bọn họ vừa lựa lúc nãy.
Sau khi ba vị Thánh đưa sợi linh lực của mình vào hoa sen, lá sen và ngó sen, những sợi linh lực ấy ngay lập tức được kích hoạt, hóa thành ba luồng ánh sáng và bay vào Trung thiên thế giới.
Trong Trung thiên thế giới chậm rãi hiện ra một bóng người, Tam Thánh cúi người nhẹ đồng thanh nói: "Thế giới này vĩnh viễn không phạm phải đến quy tắc của Tam Thánh, xin Thiên đạo chấp thuận."
Nghe thấy lời Tam thánh hứa hẹn, bóng người kia chậm rãi biến mất.
Ba vị Thánh Nhân lại thành thành thật thật chờ Ðát Kỷ tiếp tục ra lệnh.
Mà Ðát Kỷ thì sâu kín nói ra: "Bây giờ mời ba vị Thánh Nhân liên thủ, xóa đi quá khứ của hắn trong dòng chảy thời gian."
Ba vị Thánh Nhân biến sắc nhưng trong giây lát cũng kịp phản ứng vì sao Đát Kỷ lại muốn làm như vậy.
Hắn quá trọng yếu đối với thế giới này, cho dù hắn có luân hồi chuyển thế đi chăng nữa cũng sợ sau khi chuyển thế còn bị liên lụy vào vô số nhân quả của quá khứ.
Nếu muốn tà áo xanh kia có cuộc sống vô tư vô lo sau khi chuyển thế, chỉ có một cách là Tam Thánh liên thủ xóa đi toàn bộ ký ức của tất cả chúng sinh về tà áo xanh.
Vẻ mặt lo lắng, bất an lúc nãy của Trần Trường Sinh cũng hòa hoãn hơn, so với việc bản thân hắn cố chấp không cho hai người kia gặp mặt tà áo xanh thì phương pháp của Ðát Kỷ mới là tốt nhất.
Không hổ là tiểu sư muội!
Đối mặt với yêu cầu của Ðát Kỷ, Tam Thánh trầm mặc một lát, sau khi liếc nhau thì đều đồng ý.
Thấy yêu cầu của nàng được sự đồng ý từ ba người bọn họ, biểu cảm thờ ơ ban đầu của Đát Kỷ dịu đi, nàng nhìn về phía "âm Tào Địa Phủ", nghiêng người, rưng rưng nước mắt nói:
"Duyên đời này đã tận, các huynh cùng nhau đi gặp đại sư huynh lần cuối đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận