Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 52: Những người sinh ra đã biết

Dù sao Trần Trường Sinh mới là người được xem bảo vật bí mật của Thanh Vân tông, Âu Dương không tự quyết định mà gọi Trần Trường Sinh ra ngoài.
Trần Trường Sinh không có bất kỳ ý kiến gì, Trần Trường Sinh vẫn luôn kính trọng vị đại sư huynh có kí ức kiếp trước tràn đầy bi thương này.
Trong tương lai, Tổ Uyên sẽ đích thân giết chết Lăng Phong trước mặt hắn, nhưng bây giờ Tổ Uyên đã chết, hắn cũng đã gián tiếp thay đổi số phận của Lăng Phong.
Trong trí nhớ của Trần Trường Sinh, Lăng Phong là người sống có tình nghĩa, rất chính trực, tự tay giết chết sư đệ Lăng Phong, Trần Trường Sinh sinh ra cảm giác mình cần phải bồi thường cho hắn.
“Lăng Phong sư huynh, quan điểm của ta và ngươi về Thanh Vân bí bảo là giống nhau, ta không có ý kiến gì.”Trần Trường Sinh nghiêm túc nói.
Lăng Phong chắp tay hành lễ với Trần Trường Sinh, trong ánh mắt của hắn ta cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, kiếp trước hắn ta thật sự có chút ấn tượng đối với dung mạo của Trần Trường Sinh, nhưng kiếp trước tư chất của hắn kém hắn ta rất nhiều, tại sao bây giờ có thể làm được như vậy?
Là sự biến đổi của số phận sao?
Trần Trường Sinh và Lăng Phong cùng nhau đi đến Thanh Vân phong, chưởng môn đã đợi bọn họ ở đó.
“Ta cảm thấy hơi thở của Lăng Phong thay đổi, làm cho ta cảm thấy không thoải mái.” Bạch Phi Vũ cau mày nói với Âu Dương ở trước mặt.
Âu Dương nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, nhàn nhạt nói: “Con người sẽ luôn thay đổi, không ai biết trước được tương lai.”
Lãnh Thanh Tùng nhìn chiếc búa ở trong tay, nhìn Âu Dương hỏi: “Hay để ta giết hắn?”
“Mau đi sửa mái nhà của ngươi đi!”
Âu Dương trợn tròn mắt, lão Nhị động một chút là đòi chém chém giết giết, tính tình này của hắn cần phải thay đổi.
Tiểu Sơn phong vẫn rất yên bình, việc có thêm một Thánh tử của Thanh Vân thánh địa cũng chẳng gây ra động tĩnh gì lớn hơn việc giết một con gà trong phòng bếp.
Vào buổi tối, Âu Dương đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên tấm lệnh bài sáng lên.
Âu Dương nhìn một cái, sau đó tiện tay ném lệnh bài ra bên ngoài chuẩn bị đi ngủ.
Ai biết rằng tấm lệnh bài sẽ không ngừng sáng lên, giống như ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc bên trong quán rượu vậy.
“Hắn ta có bệnh sao? Ban ngày không tìm ta, cứ phải để đến đêm mới muốn tìm ta?”
Âu Dương tức giận ngồi dậy.
Mặc dù than phiền trong miệng nhưng hắn vẫn mặc quần áo tử tế rồi bước ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi cửa lập tức nhìn thấy Động Hư Tử dáng vẻ tiên phong đạo cốt đứng ở trong sân cầm cây phất trần trong tay, trên mặt nở một nụ cười.
“Lão đầu, đêm khuya không ngủ ngươi lại muốn gặp ta làm cái gì?”
Âu Dương tức giận hỏi.
“Ánh trăng hôm nay thật đẹp, làm ta đột nhiên cảm thấy hứng thú, tới tìm người thân trong nhà để uống vài ly.”
Động Hư Tử vung cây phất trần vài cái, một cái bàn gỗ cùng hai cái đệm bồ đoàn xuất hiện trước mặt Âu Dương.
Âu Dương nở một nụ cười như có như không nhìn lão đầu trước mặt đang ngồi trên đệm bồ đoàn, nói:
“Người thân trong nhà mà ngươi vừa nhắc đến không phải vừa bị một tên của sư đệ ta bắn thành đầu chó sao?”
Trong lời nói ám chỉ Tổ Uyên bị Trần Trường Sinh giết.
Động Hư Tử ho khan một tiếng, ngồi đối diện với Âu Dương, nhỏ giọng nói: “Các ngươi đã sớm nhìn ra Tổ Uyên là Ma tộc sao?”
Âu Dương lắc đầu nói: “Không phải, chỉ có lão Tam chú ý tới, có lẽ trước khi lên núi lão Tam gặp phải chuyện gì liên quan hắn.”
Mặc dù hắn nhờ sự trợ giúp của hệ thống mà có nhìn ra, nhưng Bạch Phi Vũ thân là Kiếm tiên thượng cổ cũng không thể nhìn ra lai lịch của Tổ Uyên, vậy hắn cũng không thể nói mình đã nhìn thấy manh mối gì.
Động Hư Tử vuốt râu trầm ngâm một chút sau đó chậm rãi nói: “Chỉ là một con Ma tộc mà thôi, cũng không có gì to tát, số Ma tộc mà ta giết năm đó nhiều đến mức có thể xây tường thành, nhưng nhờ sự việc lần này mà Lăng tiểu tử cuối cùng đã thoát khỏi chấp niệm, cũng coi như là một chuyện tốt.”
Nói đến sự thay đổi của Lăng Phong, lão đầu liền có cảm giác được an ủi, cũng không biết có phải là ảo giác của Âu Dương hay không, Động Hư Tử luôn luôn để ý đến Lăng Phong nhiều hơn người khác.
Âu Dương có chút không xác định hỏi: “Lão đầu, tên tiểu tử Lăng Phong này không phải là con ruột của ngươi chứ?”
Động Hư Tử áy náy ho khan một tiếng, vung vẩy câu phất trần trong tay, bàn và tấm nệm bồ đoàn mà hai người ngồi chậm rãi bay lên.
Nhìn thấy vẻ mặt của Động Hư Tử như vậy, Âu Dương đột nhiên hiểu ra một tin tức lớn.
Mẹ kiếp, lão đầu này đã mấy nghìn tuổi rồi mà Lăng Phong thì mới hai mươi lăm, hai mươi sáu.
Lão già này còn có thể súc sinh hơn không vậy, dám ra tay với một cô nương yêu kiều, xinh đẹp tầm bốn mươi, năm mươi tuổi bên ngoài?
“Tiểu tử, ngươi có ý kiến gì đối với những sư đệ sư muội của mình không?”
Động Hư Tử vội vàng cắt ngang ánh mắt ngày càng trở nên tò mò của Âu Dương, cưỡng ép chuyển đề tài khác.
“Theo ta thấy, những sư đệ và sư muội này của ta toàn là nhân trung long phượng, có dung mạo của đại đế!” Âu Dương không chút khách khí nói.
Hệ thống nhận xét những nghịch tử nhà mình, người trước còn đáng sợ hơn người sau, khi Âu Dương nói ra lời này cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Động Hư Tử ở đối diện cũng gật đầu nói: “Tuy rằng những lời ngươi nói nghe như thiếu đòn, nhưng ta không thể không công nhận, mọi điều ngươi nói đều là sự thật.”
“Vậy ngươi hỏi những vấn đề này làm gì?” Âu Dương trợn tròn mắt, cầm lấy cái bình trên bàn rót cho mình một ly rượu, uể oải hỏi.
Động Hư Tử cũng không cảm thấy khó chịu, bật cười ha ha rồi tự rót cho mình một ly sau đó lại nói: “Ngươi thực sự muốn nghe suy nghĩ của ta sao?”
Âu Dương đặt ly rượu xuống, cung kính lắng nghe, dù sao kinh nghiệm của một lão cáo già sống ngàn năm chắc chắn sẽ vượt xa hắn.
Động Hư Tử duỗi ngón tay ra vẽ một đường ngang lên trên mặt bàn, nhìn Âu Dương bằng ánh mắt kì quái rồi nói: “Bạch tiểu tử, Trần tiểu tử, thậm chí cả ngươi, ba người các ngươi là một loại người, tất cả các ngươi đều là người sinh ra đã biết.”
Chuông báo động trong đầu Âu Dương lập tức vang lên, nhưng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh mà nói: “Sinh ra đã biết? Ý của ngươi là gì?”
Động Hư Tử cười lớn, chỉ vào Âu Dương mà mắng: “Tiểu tử ngươi giả vờ với ta làm cái gì? Từ khi sinh ra cho đến khi chết già đi, mỗi một độ tuổi đều sẽ có những hiểu biết nhất định. Tất cả kiến thức và kinh nghiệm đều được tích lũy theo thời gian, làm sao ngươi vừa sinh ra đã có thể xảo quyệt như vậy?”
Sinh ra đã biết, sinh ra đã biết, sau khi sinh ra đã biết tất cả mọi thứ.
Thấy Âu Dương không trả lời, Động Hư Tử nói tiếp: “Ta và Bạch tiểu tử cùng thảo luận về đạo giáo, tuổi còn trẻ như vậy mà kiếm đạo lại không thể thỏa mãn được hắn! Không biết một trăm bí kỹ của Trần tiểu tử kia ở nơi nào xuất hiện. Cho nên ta mới có thể kết luận ba người các ngươi chính là người trời sinh đã biết!”
Âu Dương cúi đầu uống rượu, Tiểu Bạch là Kiếm tiên thượng cổ chuyển thế, lão Tam chính là người trùng sinh, còn hắn lại là người xuyên không.
Đúng là ba người bọn họ mang theo ký ức đến thế giới này, cứng rắn mà nói, lão đầu nói cũng không có gì sai.
Nhưng mà ý của lão đầu tử là sao, đột nhiên nhắc tới những chuyện này làm gì?
Âu Dương suy nghĩ về điều đó, đột nhiên nhớ đến tiểu lão đệ Lãnh Thanh Tùng, Hồ Đồ Đồ , còn có Tiêu Phong mới gia nhập, ngẩng đầu lên nhìn Động Hư Tử.
Động Hư Tử gật đầu một cái, mở miệng nói: “Những người như ngươi sinh ra đã biết, thật ra đã sớm hiểu về con đường của mình, nhưng cũng chính các ngươi sẽ là trở ngại cho những người vẫn đang tìm kiếm con đường của chính mình.”
“Thân là sư huynh, ta sẽ giúp bọn họ tìm.” Âu Dương nhàn nhạt đáp.
Động Hư Tử lắc đầu và nói: “Mỗi người đều có số phận của riêng mình, mỗi người đều có con đường riêng cần phải đi, có một số việc ngươi không thể nào giúp được bọn họ.”
Đối với bọn họ mà nói.
Tiểu Sơn phong quá nhỏ.
Thanh Vân tông quá nhỏ.
Bọn họ thuộc về thế giới rộng lớn ngoài kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận