Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 17 - Nếu chưởng môn không đồng ý thì ta tự đi nói




Trên bầu trời trong xanh lập tức dày đặc mây đen, sâu trong làn mây đen vang lên chín tiếng tiếng sấm rền.
Những đám mây nhấp nhoáng chín lần theo tia chớp.
Điều này cho thấy lời thề thiên đạo Trần Trường Sinh vừa lập ra đã được thiên đạo thừa nhận!
Khi lời thề thiên đạo đã thành, trên mặt tất cả mọi người ở đây đều trở nên hết sức khó coi.
Trần Trường Sinh tay kết pháp quyết, mấy trăm phân thân trên bầu trời lập tức bay về trong tay áo chính mình.
Gắng gượng chống đỡ tinh thần, thanh kiếm dài trong tay bay lên trận pháp lớn màu vàng óng trên trời, trận pháp lớn màu vàng phức tạp huyền ảo chậm rãi biến mất trên bầu trời.
Trần Trường Sinh đồng ý thả hai người Lăng Phong đi, nhưng khi nhìn thoáng qua Tổ Uyên đang hôn mê, tức thì nóng giận công tâm mà ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, ngã vào lòng Bạch Phi Vũ bên cạnh.
Bầu trời đã sáng sủa lại, nhưng sát ý lại đậm hơn so với vừa rồi!
Vốn chỉ là Trần Trường Sinh có sát ý với Tổ Uyên hôn mê trong lòng Lăng Phong.
Hiện tại toàn bộ mọi người trong ngọn núi đều nhìn về phía Tổ Uyên trong lòng Lăng Phong.
Lãnh Thanh Tùng cầm kiếm đứng chắn trước mặt Lăng Phong, mà Bạch Phi Vũ bay xuống từ trên không, đặt Trần Trường Sinh nằm trên ghế. Sau đó lại bay lên không trung lần nữa, chặn đường đi của hai người Lăng Phong.
Hai người một trước một sau ngăn chặn đường lui Lăng Phong, cũng khéo léo hình thành sự hỗ trợ lẫn nhau là vừa tiến công vừa phòng thủ.
Đều có được kiếm ý nên hai người lập tức đạt thành sự nhất trí về mục tiêu, nếu như muốn ra tay, vậy bắt buộc phải làm được một kích tất sát.
Bởi vì hai người đều rất rõ ràng, Trần Trường Sinh đã lập lời thề thiên đạo, nếu như không thành công, Trần Trường Sinh ắt sẽ thân tử đạo tiêu!
Bây giờ Tổ Uyên đang ở trong lòng Lăng Phong, chỉ cần Âu Dương mở miệng là hai người sẽ giúp Trần Trường Sinh hoàn thành lời thề thiên đạo vừa mới lập.
Mười năm? Không cần lâu như vậy, một lát thôi là hai người có thể chém Tổ Uyên thành nhiều khúc!
Giết người cần lý do sao?
Sư huynh đệ nhà mình muốn hắn chết.
Vậy là đủ rồi!
Lúc rút kiếm ra, trên người Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ không tự chủ được tản ra kiếm ý của mình.
Kiếm ý của hai người đều là kiếm ý có tính công kích cực cao, khi hai luồng kiếm ý bộc phát có sát ý đậm hơn so với mấy trăm phân thân vừa rồi của Trần Trường Sinh!
Hai luồng kiếm ý mạnh mẽ lập tức bao trùm lên Lăng Phong đang ôm Tổ Uyên.
Lăng Phong cười khổ một tiếng, yên lặng đặt Tổ Uyên đang hôn mê lên lưng hạc trắng.
Khoảnh khắc khi Trần Trường Sinh lập ra lời thề thiên đạo, Lăng Phong cũng biết Trần Trường Sinh chắc chắn có huyết hải thâm thù với tiểu sư đệ này của mình.
Loại huyết hải thâm thù này thậm chí còn đến mức nếu không chết thì sẽ không kết thúc.
Hắn cũng không rõ vị tiểu sư đệ mới vào núi này của mình rốt cuộc đã làm chuyện gì với Trần Trường Sinh mà cả thần linh lẫn con người đều phải căm phẫn.
Tuyệt đối không thể kém hơn giả thuyết Tổ Uyên đã giết cả nhà Trần Trường Sinh.
Nhưng thân là sư huynh, Lăng Phong lại không thể trơ mắt nhìn tiểu sư đệ của mình chết không rõ ràng ở trước mặt mình.
Mình chẳng những là sư huynh của đệ ấy, còn là đệ tử chưởng môn, mình không thể làm loại chuyện vứt bỏ sư đệ của mình để giữ mạng sống được.
Lăng Phong rút song kiếm ra, hít sâu một hơi, hai mắt ngưng tụ đối diện trực tiếp với hai luồng kiếm ý mạnh mẽ.
Áp lựccòn lớn hơn so với việc đối mặt mấy trăm phân thân Nguyên Anh kỳ của Trần Trường Sinh.
Kiếm ý là thứ chỉ có đại tu sĩ của Xuất Khiếu kỳ, xuất được thần hồn mới có thể tiếp xúc đến với những thứ cấp cao.
Cho dù là Nguyên Anh tầng ba như mình cũng vừa mới chạm đến ngưỡng cửa của kiếm ý.
Làm sao trên Tiểu Sơn phong lại có tu sĩ đã có thể lĩnh ngộ kiếm ý ở Kết Đàn kỳ?
Hơn nữa còn có tận hai người?
Đây không phải là quái vật nữa, mà là gặp quỷ rồi!
Hai tay Lăng Phong cầm kiếm, kiếm ý trong cơ thể chỉ mới có hình thức ban đầu nên không dám hiện hình.
Kiếm ý còn chưa thành hình mà đụng kiếm ý hoàn chỉnh, trong nháy mắt sẽ bị hủy diệt gần như không còn.
Kiếm tu vốn truy cầu công kích cực hạn, buông bỏ tất cả phòng ngự.
Bình thường khi luyện kiếm, sai một li đi một dặm, có thể dẫn tới hậu quả không chết cũng tàn phế, chớ nói chi là bây giờ đôi bên đang muốn liều mạng!
Mà đối với kiếm tu, có được kiếm ý và không có được nó hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Lăng Phong là Nguyên Anh tầng ba, trước mặt hai vị sự đệ đang trong kỳ Kết Đan này hắn gần như phải cố hết sức mới cầm kiếm được.
Đương nhiên, nếu như Lăng Phong bỏ kiếm trong tay xuống sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng điều này cũng đại biểu Lăng Phong muốn vứt bỏ kiếm đạo của mình, vứt bỏ đạo của chính mình!
Vứt bỏ đạo của chính mình, đối với một người tu hành mà nói là tàn nhẫn hơn so với giết chính người đó.
Nên dù bị kiếm ý của hai người Lãnh Thanh Tùng chèn ép, Lăng Phong cũng không tình nguyện thả kiếm trong tay xuống.
Đột nhiên, Âu Dương ở bên dưới cất lời: "Lão Lăng, sư đệ ngươi thổ huyết, sư đệ ta cũng thổ huyết, chuyện này cứ tính như thế nhỉ?"
Âu Dương hiện tại chính là cọng rơm cứu mạng của Lăng Phong, Lăng Phong vội vàng cất tiếng nói ra: "Đó là đương nhiên, chẳng qua là trẻ con đọ sức với nhau, giờ tỷ thí đã kết thúc."
"Để bọn họ đi đi!" Âu Dương đi đến trước mặt Trần Trường Sinh, giơ tay bắt mạch của Trần Trường Sinh, cũng không quay đầu lại mà nói.
"Sư huynh!" Bạch Phi Vũ còn muốn nói gì, hắn tưởng Âu Dương không biết lời thề thiên đạo vừa rồi Trần Trường Sinh lập ra nghiêm trọng đến cỡ nào, cho nên muốn mở miệng nhắc nhở.
"Để bọn họ đi!" Âu Dương móc ra một bình ngọc trắng từ trong ngực, đổ ra một viên đan dược đút cho Trần Trường Sinh rồi thản nhiên nói.
Lãnh Thanh Tùng cùng Bạch Phi Vũ không cam lòng hạ xuống từ không trung.
Lăng Phong như được đại xá, lảo đảo chắp tay về phía Âu Dương, ngồi hạc trắng chuẩn bị mang theo sư đệ của mình rời đi.
Giọng Âu Dương lại truyền đến lần nữa: "Lăng sư huynh, chuyện chong đèn Trường Minh của sư muội ta ngày mai, xin hãy giúp đỡ nhiều."
Lăng Phong rặn ra một nụ cười: "Đó là đương nhiên, Âu sư huynh xin yên tâm."
"Ta nghe chưởng môn nói, một tháng sau sẽ có thi đấu trong tông môn?" Âu Dương cất tiếng hỏi.
Trong lòng Lăng Phong lập tức có dự cảm không tốt, nhưng vẫn kiên trì trả lời như cũ: "Hoàn toàn chính xác, một tháng sau chính là tông môn thi đấu."
Âu Dương gật nhẹ mở miệng nói: “Xin hãy nói cho chưởng môn, lần thi đấu này của này tông môn, Tiểu Sơn phong ta cũng sẽ tham gia, đồng thời ta cũng hi vọng, Tổ Uyên sư đệ nằm ở đó cũng có thể tham gia."
Lăng Phong có chút phiền não cất lời: "Âu sư huynh, làm sao lại náo động đến mức này?”
Nếu bản thân biết Tổ sư đệ tới Tiểu Sơn phong lần này sẽ gây ra chuyện lớn như vậy, thì cho dù là ông trời ra lệnh bản thân hắn cũng sẽ tự mình đến.
Âu Dương lạnh nhạt nhìn về phía Lăng Phong đứng giữa không trung mà cất lời:
"Ta chỉ là đang thông báo cho ngươi và chưởng môn, không phải đang thương lượng với ngươi, nếu như chưởng môn không muốn, ta đi nói với ngài ấy. Còn nữa, ta họ Âu Dương, không phải họ Âu!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận