Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 484: Khắp nhân gian này đều là thần linh

Bạch Phi Vũ thốt ra vô số quy tắc, hóa thành từng đạo phù văn màu vàng bay vào bản đồ sông núi và mạch nước của nhân gian này.
Đây chính là phương thức áp chế thần linh mà Bạch Phi Vũ đã không ngừng sửa chữa và cân nhắc suốt mấy năm nay.
Thần linh chính là người tu hành tuân theo quy củ, so với những người tu hành tự do, trở thành thần đương nhiên cũng đồng nghĩa với việc bị gò bó!
Đây cũng là mục đích ban đầu của Bạch Phi Vũ khi phong thần: Người tu hành toàn thiên hạ đều phải tuân thủ quy tắc của thiên địa!
Đây là sự bảo hộ dành cho chúng sinh, cũng là nỗi kính sợ với thiên địa!
Trên tản mây, vô số thần hồn sau khi được phong thần, nhao nhao ngồi xếp bằng, cảm nhận những thứ có được sau khi trở thành thần linh.
Có cau mày, có vui vẻ ra mặt, cũng có thất vọng mất mát…
Chúng thần ngồi vây quanh đài cao, mỗi người một vẻ, đối với chuyện trở thành thần linh, bọn họ đều có cách giải thích của riêng mình.
Sau khi thành thần, mặc dù giúp họ có được những năng lực không giống trước kia, thậm chí một ngày nào đó còn có thể mượn nguyện lực để tái tạo thân thể, thân phận hơn người, được người kính ngưỡng!
Rất nhiều lợi ích, quả thật bọn họ cũng không ngờ tới.
Nhưng Bạch Phi Vũ không ngừng đổi mới quy tắc thần linh, bọn họ cũng hiểu rõ, để có được những lợi ích khi trở thành thần linh, họ sẽ phải trả một cái giá tương xứng.
Đầu tiên chính là tự do!
Sau khi thành thần, họ chỉ có thể tu hành tại mảnh đất mình được phong, có nhiệm vụ trông coi lãnh thổ, vì thế phải mất đi sự tự do.
Tu hành vốn là vì trường sinh bất tử, thoát khỏi tam giới, không nằm trong ngũ hành, tự do phiêu bạt giữa đất trời.
Nhưng sau khi thành thần, vĩnh viễn không có duyên với tiên đạo, chỉ có thể bị thần cách hạn chế, trước khi tái tạo được thân thể thì chỉ có thể bị nhốt lại một chỗ.
Đối với thần hồn yêu tộc sớm đã chết đi, điều này cũng không khó tiếp nhận.
Bọn họ đã ở nhân gian này lâu như thế, sớm đã quen với việc bị vây giữa trời đất nơi này.
Điều duy nhất khiến họ không thể tiếp nhận chính là, thần vậy mà cũng cần phải làm việc cho chúng sinh!
Bọn họ cao cao tại thượng, phải cúi đầu thỏa mãn nhu cầu của chúng sinh vì nguyện lực.
Nếu không, chúng sinh có thể lựa chọn không tín ngưỡng bọn họ nữa, mất đi nguyện lực, không khởi động được thần cách trong cơ thể, từ đó rơi xuống thần đàn!
Những ràng buộc như vậy khiến nhiều thần hồn yêu tộc cảm thấy khó chịu, thậm chí là tức giận.
Khi còn sống, họ dù gì cũng tu được thần hồn, là đại tu sĩ cảm ngộ được một chút đạo vận của thiên địa, bây giờ lại phải hạ mình làm một kẻ thấp hèn vì lợi ích của những sinh linh nhỏ bé như con sâu cái kiến?
Đây là điều khiến vô số thần hồn tâm cao khí ngạo trên mây kia không thể tiếp nhận!
Nhưng dù họ tiếp nhận hay không, một khi đã nhận thần cách, thần hồn lập tức bị nguyện lực tái tạo, bọn họ có hối hận thì cũng đã muộn.
Đã lên tàu rồi, phải mua vé thôi, rõ ràng là Bạch Phi Vũ giở trò!
Hối hận sao?
Cũng được!
Hủy thần cách, sau đó tan biến về hư vô!
Chỉ cần tính tình ngươi cứng cỏi, liều chết xông lên, ngươi không đồng ý, Bạch Phi Vũ cũng không bắt buộc.
Đáng tiếc, chúng thần hồn yêu tộc đã ở nhân gian sinh sống suốt bao nhiêu năm, tính tình cũng chẳng cứng lắm, mặc dù bất mãn, nhưng không có ai dám làm thế!
Quá trình phong thần vẫn tiếp tục, vô số ánh sáng bắt đầu chiếu sáng trên bản đồ sông núi, mạch nước của nhân gian.
Những nơi được thắp sáng là những nơi đã có thần linh!
Hàn Tín điểm binh(), phong thần nhanh chóng, Bạch Phi Vũ cũng cảm thấy hơi ảo quá rồi.
(
) Hàn Tín điểm binh: Hàn Tín có phương pháp đếm binh lính rất nhanh và thông minh dựa trên định lý thặng dư. Vào thời cổ đại, câu này được sử dụng để ca ngợi khả năng điều binh khiển tướng của Hàn Tín. Trong thời hiện đại, nó được sử dụng để mô tả số lượng càng nhiều càng tốt, hoặc mô tả hiệu suất làm việc nhanh chóng.
Suốt một thời gian dài, hắn không cách nào ngộ được phong thần chi đạo, thậm chí còn tự hủy đạo căn vì đạo phong thần.
Vốn nghĩ lần này phong thần chắc chắn sẽ gian nan hiểm trở, vô cùng nguy hiểm.
Nhưng lần này lại thuận lợi đến bất thường, thuận lợi đến mức Bạch Phi Vũ cảm thấy có chút không chân thật.
Cứ như thể ai đó đã sắp đặt xong xuôi tất cả mọi thứ, hắn chỉ là thuận tiện tới đây phong thần!
Có lẽ đây chính là cảm giác êm đềm thuận lợi, như nước chảy thành sông, nước đọng thành hồ!
Bạch Phi Vũ tay cầm Lượng Thiên xích, nhìn bản đồ sông núi, mạch nước ở trước mặt, nhìn đạo của bạn thân hiển hiện trước mắt, hắn lại có cảm giác tự hào khó nói thành lời.
Nhưng nhìn vào bản đồ núi, sông và mạch nước được ngưng tụ bởi Huyền Hoàng chi khí cùng tinh thần chi lực của nhân gian nơi đây.
Điều này có nghĩa là thiên địa cũng tán thành những gì hắn đang làm.
Vạn vật sinh linh bắt nguồn từ trời đất, trời đất cũng chính là cha mẹ của toàn bộ sinh linh.
Được thiên địa công nhận, cho dù là ở thời Thượng Cổ cũng là chuyện hiếm thấy!
Bạch Phi Vũ cũng ngầm hiểu, thản nhiên cười một tiếng.
Phong thần chi đạo vốn xung đột với tu tiên.
Tu tiên theo đuổi sự tự do tự tại, vô ưu vô tư.
Mà phong thần lại khiến các tu sĩ tu tiên một lần nữa quy củ bước vào một vòng tròn.
Tương lai chắc chắn có rất nhiều người sẽ phản đối hắn, cũng sẽ có rất nhiều người chống cự.
Nhưng ít ra thiên địa tán thành với hắn, việc phong thần này chính là chuyện đại sự có ích cho toàn thiên hạ chúng sinh!
Bản đồ núi sông và mạch nước trước mặt không ngừng được thắp sáng, Tinh Tinh Chi Hỏa sớm đã cháy lan ra khắp nơi.
Toàn bộ núi sông và mạch nước trên bản đồ đều được thắp sáng bằng ánh sáng rực rỡ sắc màu, thần thánh linh thiêng.
Bạch Phi Vũ đứng trên đài cao do mây tường vân biến thành, lẳng lặng nhìn bản đồ núi, sông và mạch nước trước mặt, một tay cầm Lượng Thiên xích, tay kia nắm chặt tua kiếm.
Khi toàn bộ bản đồ núi, sông và mạch nước được thắp sáng hoàn toàn, những thần hồn trên tản mây dường như cảm nhận được chấn động đến từ linh hồn.
Tất cả cúi đầu hành lễ với Bạch Phi Vũ, trong ánh mắt tràn đầy sự kính sợ.
Bọn họ cũng hiểu, tiểu tử áo trắng trước mặt này chẳng những có thể phong thần, mà còn có thể trừ khử thần vị của bọn họ.
Dưới sự sùng bái của ngàn vạn chúng sinh, Bạch Phi Vũ hơi khom người trước bản đồ núi sông và mạch nước, cao giọng nói: “Mời Thần Chủ của nhân gian này trở về!”
Yêu Tổ đứng bên người âu Dương hơi sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, Thần Chủ của nhân gian này, ngoài hắn với thân thể đã hóa thành nhân gian thì còn có thể là ai?
Tên Lý Thái Bạch chuyển thế này quả nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ một tiên nhân nào!
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Yêu Tổ vẫn cảm thấy khóe miệng đau xót, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.
Yêu Tổ nhìn chằm chằm, âu Dương cúi đầu thả lỏng như một pho tượng, một tiếng chim hót vang lên, Tam Túc Kim Ô cao quý lần nữa xuất hiện phía trên kinh đô.
Khắp bản đồ núi sông và mạch nước dường như cảm nhận được mà chậm rãi khép lại.
Bạch Phi Vũ gỡ xuống một sợi dây đỏ từ trên tua kiếm, ném về phía bản đồ sông núi và mạch nước.
Dây đỏ dài ra trong gió, lập tức hóa thành một dây lụa màu đỏ, thắt nút buộc bản đồ núi sông và mạch nước lại như cuộn giấy.
Mà Tam Túc Kim Ô xoay ba vòng quanh bản đồ núi sông và mạch nước, sau đó đâm thẳng vào tấm bản đồ.
Sau khi Tam Túc Kim Ô bay vào bản đồ núi sông và mạch nước, trên nút buộc chậm rãi xuất hiện một khối lệnh bài khắc hình Tam Túc Kim Ô vàng óng!
Bạch Phi Vũ thở phào một hơi.
Quá trình phong thần nhân gian này đã kết thúc, vô số thần hồn trên bầu trời rực rỡ hẳn lên, tỏa ra hơi thở thần thánh cao quý.
Phủi sạch thái độ trống rỗng quỷ dị lúc trước, họ đã danh chính ngôn thuận trở thành thần linh của nhân gian này!
Kể từ lúc này, khắp nhân gian này đều là thần linh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận