Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 161: Nói sao thành vậy

Hồ Vân trở về núi.
Hình ảnh ba người âu Dương trên Tiểu Sơn phong khom người hành lễ với Hồ Vân được người có tâm ghi lại, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Thanh Vân tông!
Người bị thần kinh kia đã trở lại!
Tin tức này làm cho những người hiện tại đã trở thành các phong chủ đỉnh núi, chấp sự, trưởng lão, thậm chí các sư trưởng cung phụng đồng thời rất sợ hãi!
Nhao nhao lựa chọn đóng chặt cửa núi lại, tuyên bố với bên ngoài mình ngẫu nhiên có cảm ngộ, đang bế quan tu hành!
Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ Thanh Vân tông người ngửa ngựa lật, mỗi đỉnh núi đều là một bộ dạng trận địa sẵn sàng đón địch.
Các đệ tử trẻ tuổi không biết vì sao phong chủ của Tiểu Sơn phong có thể làm cho phong chủ nhà mình và các trưởng lão như lâm đại địch.
Cũng không phải không thấy, người trung niên kia rõ ràng đã bị một con hạc trắng đánh đến không có chút năng lực đánh trả nào.
Một phế vật đến một con chim cũng đánh không lại được vậy mà có thể khiến sư trưởng nhà mình trận địa sẵn sàng đón địch như thế?
Đến mức vậy sao?
Các đệ tử trẻ tuổi cảm thấy mình đạo hành rồi, nhao nhao xoa tay chuẩn bị phân ưu vì đỉnh núi nhà mình, muốn đi tìm vị sư thúc ngay cả chim cũng đánh không lại này xin chỉ dạy một chút.
Mà họ ngoại trừ bị các trưởng lão và phong chủ trên đỉnh núi nhà mình răn dạy ra, thậm chí còn nói thời kỳ này vừa bước ra khỏi đỉnh núi nhà mình một bước, thì vĩnh viễn đừng trở lại!
Một người trung niên ở trước mắt bao người đến một con chim đều đánh không lại, dẫn tới các trưởng lão và các phong chủ đỉnh núi như lâm đại địch, cảnh tượng này giống như chỉ có thời điểm Đạo Ma đại chiến ngàn năm trước mới xuất hiện qua.
Hồ Vân xoa lưng đắc ý nhìn ba nghịch tử của mình nhu thuận hành lễ với mình, càng thêm hài lòng, cẩn thận nhìn qua từng người, dường như muốn khắc thật sâu những đồ đệ này vào trong đầu.
"Sư phụ, sao lúc này ngươi đã trở lại?" âu Dương thật sự không đợi được Hồ Vân mở miệng để cho ba người đứng lên, tự mình đứng thẳng người lên, nhìn Hồ Vân tò mò hỏi.
Sư phụ này nhà mình ngoại trừ khi mình còn bé quanh năm ở trên núi, đến thời điểm mình mười hai tuổi gần như quanh năm suốt tháng cũng không trở về được đến hai chuyến, không những thế hắn còn bắt âu Dương biên soạn "bách khoa toàn thư lời tâm tình sến rện" cho hắn để đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Lấy tên đẹp: Sưu tầm dân ca!
Tiểu sư muội Hồ Đồ Đồ tới trên núi còn chưa được mấy tháng, sư phụ nhà mình lại chạy trở về lần nữa, liệu có một loại khả năng lão tiểu tử này bởi vì mâu thuẫn nội bộ mà trở về tránh đầu gió hay không?
Ánh mắt âu Dương trở nên ý vị thâm trường, Hồ Vân nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của âu Dương, lập tức giậm chân mắng: "Thằng nhóc con, vi sư phiêu bạt bên ngoài, sắp hết năm rồi, đây không phải là trở về ăn tết với các ngươi sao!"
"Ăn tết?"
Nghe thấy từ này, ba người âu Dương đồng thời sửng sốt, nhất là trên mặt âu Dương có thêm vẻ tươi cười.
Thế giới này cũng không có chuyện ăn tết này, tuy rằng một năm có 360 ngày như nhau nhưng không đặc biệt vì chúc mừng ngày này mà thiết lập ngày lễ gì.
Tập tục mừng năm mới này vẫn là âu Dương bướng bỉnh yêu cầu mỗi năm vào thời điểm này Hồ Vân đều phải trở về, người một nhà Tiểu Sơn phong đoàn viên tụ họp cùng một chỗ.
Đại biểu cho Tiểu Sơn phong chính là gốc rễ của mọi người!
âu Dương cười híp mắt nhìn Hồ Vân nói: "Thật đúng là vất vả sư phụ nhớ kỹ lễ mừng năm mới, lần này trở về có mang thứ gì cho chúng ta hay không?"
Hồ Vân vung hai tay lên, một bộ dạng vô lại nói: "Sư phụ ngươi ta thanh bạch, cái gì cũng không có, muốn mạng già còn có một cái!"
Quên đi, chính nhân quân tử như mình cũng không có biện pháp gì với sư phụ có da mặt dày như vậy.
Hồ Vân hứng thú vây quanh đánh giá ba người, sau đó tức giận đẩy Trần Trường Sinh qua một bên, chỉ là một con rối, lại gần như vậy làm gì.
Đầu tiên là trêu chọc con chim xanh trên vai Bạch Phi Vũ, lại ru đầu chó của Tịnh Tử một cái, trong miệng chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
"Thanh Tùng thế nào?" Lúc này Hồ Vân mới mở miệng hỏi.
Quả nhiên lão tiểu tử này cái gì cũng biết!
âu Dương tức giận nhìn sư phụ trả lời: "Nhờ phúc lớn của ngài, người thiếu chút nữa đã chết, bây giờ vẫn đang hôn mê."
Hồ Vân hài lòng gật gật đầu nói: "Không tệ, không tệ, đã chỉnh lí rất tốt, có điều, ôi, không đúng!"
Trên mặt nhảy thoát Hồ Vân đột nhiên thay đổi sắc mặt, bắt lấy tay của âu Dương, nhìn vào hai mắt âu Dương, cẩn thận quan sát một hồi, giọng nói cũng đột nhiên thấp xuống mà hỏi: "Ngươi xảy ra chuyện gì?"
Bầu trời vốn sáng sủa không mây lại theo giọng nói trầm thấp của Hồ Vân bắt đầu trở nên gió nổi mây tuôn, thổi ống tay áo Hồ Vân bay phất phới.
Trong lòng âu Dương cảm thấy ấm áp, quả nhiên sư phụ nhà mình còn nhìn ra chuyện mình thiếu đi năm mươi năm tuổi thọ, nhưng lại không biết vì sao mình lại thiếu năm mươi năm thọ mệnh.
Chớp mắt một cái, ý bảo Hồ Vân chú ý Tiểu Bạch và Trường Sinh phía sau một chút, nếu để cho hai người họ biết được mình đi đến bí cảnh tiên nhân một chuyến đã thiếu đi năm mươi năm tuổi thọ, về sau cho dù là đánh gãy chân của mình, bọn họ cũng sẽ không để cho âu Dương ra khỏi cửa lần nữa.
Hồ Vân hiểu được hàm nghĩa của âu Dương, buông lỏng tay âu Dương ra, giọng nói trở nên nhảy nhót lần nữa nói: "Đi thôi, đi thôi, mau trở về xem con gái nuôi của ta thế nào rồi, ở chung một chỗ với đám nghịch tử các ngươi, ngàn vạn lần nàng cũng đừng lệch lạc!"
Nói xong giơ tay lên bầu trời bắt một cái, một đám mây trên bầu trời cứ như vậy bị Hồ Vân hái xuống, dừng ở bên người Hồ Vân.
Mấy người ngồi trên đám mây bay về phía Tiểu Sơn phong, chỉ để lại quần chúng ăn dưa đầy đất còn đang thảo luận về vị sư thúc thần kinh có tới có lui cùng hạc trắng này!
Dọc theo đường đi Hồ Vân đều giảng cho ba đệ tử những gì mình nhìn thấy nghe thấy ở bên ngoài, một miệng nói ra là thao thao bất tuyệt, nước bọt bắn tứ tung.
Ba người âu Dương cũng nghe đến say sưa, sư phụ nhà mình có thể nói một chuyện cực nhỏ trở thành một hình tượng sinh động, hài hước dí dỏm, trách không được có thể như cá gặp nước ở giữa nhiều sư nương như vậy.
Khi đi đến trong phạm vi Tiểu Sơn phong, Hồ Vân nhìn cây cối xanh um tươi tốt, lông mày nhíu lại nói: "Nếu là lễ mừng năm mới, đương nhiên phải có dáng vẻ của lễ mừng năm mới!"
Hồ Vân giơ tay lên cào trên trời, dưới động tác của Hồ Vân đám mây trên trời không ngừng biến hóa hình thái, Hồ Vân lấy một đồng tiền từ trong ống tay áo ra, ngón tay cái búng lên, đồng tiền xông thẳng lên trời, sau đó Hồ Vân lật ống tay áo, hai ngón tay dựng đứng ở trước người, hai mắt nổi lên một đạo sắc lệnh ánh sáng vàng, nói:
"Tuyết lành điềm báo năm được mùa!"
Trong chốc lát, vạn vật điêu linh, bốn mùa ở xung quanh Tiểu Sơn phong không ngừng biến đổi, rừng cây xanh um tươi tốt nhanh chóng ố vàng đến đỏ vàng, ngay sau đó lá cây lưu loát rơi xuống.
Từng mảng từng mảng bông tuyết giống như bông gòn từ trong đám mây trên bầu trời rơi xuống, gió lạnh cuốn theo tuyết lớn lông ngỗng, trong một khoảnh khắc đã phủ thêm cho xung quanh Tiểu Sơn phong một tầng màu trắng bạc!
Thủ đoạn thông thiên như vậy, mỗi một lần nhìn thấy đều khiến ba người âu Dương thán phục không thôi.
âu Dương rất hâm mộ thủ đoạn chỉ cần mở miệng đã lập tức kéo đầy hiệu ứng đặc biệt này.
Trần Trường Sinh nhìn tràn đầy sự ngưỡng mộ với sư phụ đã bỏ mình vì mình và Đại sư huynh trong tương lai.
Bạch Phi Vũ đã nắm giữ được một chút quy luật, nhận ra vị này cần phải hiểu được đạo sâu bao nhiêu thì thủ pháp mới có thể vừa mở miệng đã làm ảnh hưởng đến khí hậu của trời đất một phương.
Trong mắt Bạch Phi Vũ với thủ pháp này vị sư phụ trước mắt này không phải là tiên nhân nhưng có thể so với tiên nhân!
Ngôn xuất pháp tùy! Nói sao thành vậy!
Đây cũng là thủ đoạn thông thiên của nam nhân được hệ thống đánh giá tận hai câu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận