Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 213: Ta đây chiêu hồn cho tiên nhân đi!

Mộ Vân Ca không biết nên đánh giá như thế nào đối với chuyện xảy ra ở trước mắt.
Bộ xương khô trong mắt mình kia là tổ sư khai sơn của Bồng Lai tiên sơn nhà mình, tuy rằng mình chán ghét nàng nhiều hơn là kính sợ.
Nhưng hành động vừa rồi của âu Dương không khỏi làm cho Mộ Vân Ca cảm thấy đáng thương cho vị tổ sư nhà mình.
Đầu tiên là đầu bị tháo xuống, sau đó lại bị đá như trái banh và cuối cùng còn bị bẻ gãy hai ngón tay nữa.
Thật đúng là bất hạnh cho vị tổ sư nhà mình, đã chết nhiều năm rồi mà còn bị người ta giày vò như vậy.
âu Dương vừa đỡ Bạch Phi Vũ vừa mở miệng hỏi thăm:
"Lão ăn mày mà ngươi gặp có nói cho ngươi biết gặp tiên nhân đoạt xá thì nên làm gì hay không?"
Bạch Phi Vũ trợn trắng mắt nói:
"Vị tiền bối kia cũng không phải cái gì cũng biết, làm sao có thể biết tiên nhân đoạt xá nên làm cái gì?"
Nhìn thấy ánh mắt có chút thất vọng của âu Dương, Bạch Phi Vũ vẫn nhịn không được mà mở miệng giải thích:
"Tuy rằng ta không biết nên làm như thế nào, chẳng qua vị tiền bối kia có nói qua tiên nhân và tu sĩ không hề giống nhau, thần hồn của tu sĩ chỉ là thần hồn của chính mình nhảy ra khỏi cơ thể và ở trên linh đài, từ đó có thể chân chính cảm nhận được sự tồn tại của đạo."
"Về phần tiên nhân." Bạch Phi Vũ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
"Thần hồn của tiên nhân sẽ trải qua sự gột rửa của đạo và lột xác trở thành chân linh, cũng chính là tiên linh theo như lời trong miệng của vị sư nương kia. Chân linh nhảy ra ngoài tam giới, gửi ở trong đạo, bất tử bất diệt!"
Bạch Phi Vũ hàm hàm hồ hồ nói ra, giống như là đang cố ý che giấu điều gì đó, nhưng chỉ vài lời này lại giống như tiếng sấm nổ vang bên tai của Mộ Vân Ca vậy.
Cơ duyên của Bạch tiểu tử này lớn tới cỡ nào mà lại có thể đụng phải một đại tu sĩ lánh đời làm ăn mày chứ!
Vạn năm trở lại đây, tu sĩ cao nhất đều là Độ Kiếp, rốt cuộc không có cách nào hợp đạo thành tiên và cách để thành tiên cũng đã sớm biến mất trong dòng sông dài của lịch sử rồi.
Tuy Bạch tiểu tử ở trước mắt chỉ nói dăm ba câu, nhưng lại có thể nói ra chỗ mấu chốt để trở thành tiên!
Mặc dù nói không rõ ràng, nhưng hắn đã đưa ra một phương hướng đại khái mà tính chân thực của loại thuyết pháp này chỉ có tự mình đi nghiệm chứng mới có thể biết được rốt cuộc là thật hay giả!
Mộ Vân Ca cảm giác lớp sương mù vốn bao phủ ở trước mắt của mình bị dăm ba câu của Bạch Phi Vũ xua tan đi không ít, làm cho nàng loáng thoáng có thể nhìn thấy con đường ở phía sau của lớp sương mù này.
Gột rửa thần hồn, lột xác thành chân linh, gửi vào đạo, bất tử bất diệt!
Mười sáu chữ chân ngôn được Mộ Vân Ca khắc sâu vào trong lòng.
So với Mộ Vân Ca là Độ Kiếp thì vẻ mặt của một kẻ Trúc Cơ Kỳ như âu Dương lại tỏ ra không sao cả mà nói:
"Nói nhảm nhiều như vậy, nói cho cùng vẫn là không có cách nào giải quyết tên tiên nhân này phải không?"
Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương hoàn toàn không hiểu được lời mà mình nói, vị đại sư huynh nhà mình này tốt thì tốt thật chỉ là hơi vụng về và ngốc nghếch một ít. Trên mặt của hắn hiện ra vẻ không biết phải làm sao, vừa định tiếp tục giải thích.
Thì giọng nói yếu ớt của Trần Trường Sinh thình lình truyền đến từ phía sau:
"Ý của Tiểu Bạch là chỉ có tiên nhân mới có thể làm được việc hoàn mỹ đoạt xá phải không?"
âu Dương xoay người lại và phát hiện Trần Trường Sinh đang đứng ở cửa động. Lúc này, ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc vào Bạch Phi Vũ, giống như đang chờ đợi Bạch Phi Vũ đưa ra một câu trả lời hoàn mỹ cho mình vậy.
Hài tử này vừa nghe đến ai có thể đoạt xá là cứ như hận không thể đào tro cốt của đối phương lên ngay tại chỗ vậy. Trong tương lai, Tổ Uyên là thằng xui xẻo nào mà có kỹ năng này? Còn bắt nạt Trường Sinh thành cái dạng như vậy nữa?
Bạch Phi Vũ xoay người lại, hắn nhìn vào Trần Trường Sinh mặc y phục màu tím ở trước mặt rồi suy nghĩ một lát và nói:
"Trên thực tế, đoạt xá theo như lời sư huynh nói chẳng qua là một loại thủ đoạn để tiên nhân buông xuống mà thôi."
"Có tồn tại nào không phải là tiên nhân lại có thể vô hạn làm ra chuyện đoạt xá hay không?" Trần Trường Sinh bình tĩnh và hỏi với giọng khó hiểu.
Giọng điệu của Bạch Phi Vũ hơi chậm lại, ánh mắt của hắn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trần Trường Sinh mà cảm thấy hình như vị Tam sư huynh này rất đặc biệt để ý đến cái gọi là đoạt xá, chẳng lẽ là vì những con rối kia sao?
âm mưu quỷ kế cuối cùng cũng chỉ là tiểu đạo, Trần sư huynh cũng hiểu mà!
Nhưng Bạch Phi Vũ vẫn mở miệng mà trả lời:
"Có! Chân linh của tiên nhân rơi xuống từ trong đạo và đầu thai sống lại!"
Nghe vậy, cơ thể của Trần Trường Sinh hơi lắc lư một cái, trên mặt của hắn tỏ ra hết sức bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên sóng gió ngập trời.
Chính mình có lẽ đã biết vì sao vào kiếp trước thì Bách Biến Ma Quân lại có thể vô địch tới kiếp sau và cũng đã tìm ra bí mật lớn nhất của Tổ Uyên, người sẽ ngồi trên vị trí Ma hoàng của Ma tộc trong tương lai rồi.
Tên không nói đạo lý kia khi vừa ý ai là chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể cướp lấy cơ thể của người đó rồi, đến nỗi thừa hưởng luôn ký ức của đối phương và bằng vào thủ đoạn quỷ dị của mình mà chiếm lấy luôn tư chất của người khác.
Như vậy, khả năng duy nhất Tổ Uyên ở kiếp trước chính là tiên nhân đầu thai trong miệng của Bạch Phi Vũ!
Trần Trường Sinh thì thào tự nói, giống như trong nháy mắt đã nhìn thấu rất nhiều điều, kiếp trước có những chỗ không hợp lý để cho chính mình có cảm giác quái dị thì bây giờ đã có thể giải thích thông thấu!
Tiên nhân đầu thai?
Tai họa lớn ở kiếp trước vậy mà do một tay của tiên nhân ở sau lưng bày ra!
Trần Trường Sinh nhìn chằm chằm vào Bạch Phi Vũ với ánh mắt sáng quắc rồi nói:
"Xin hỏi Bạch sư đệ, có cách nào giết chết tiên nhân hay không?"
Thiếu niên thuận miệng hỏi giết tiên làm cho Mộ Vân Ca ở bên cạnh nghe mà hoảng sợ.
Đường đường là sơn chủ của Bồng Lai tiên sơn một trong chín đại thánh địa, vậy mà bây giờ mình lại chỉ sắm vai diễn người qua đường hoảng sợ mà thôi.
Đối mặt với vấn đề của Trần Trường Sinh, Bạch Phi Vũ không biết nên trả lời như thế nào, nếu như chính mình trực tiếp trả lời thì Bạch Phi Vũ sẽ có loại cảm giác quái dị rằng mình bị thứ gì đó để mắt tới.
âu Dương ở một bên nhịn không được mà mở miệng nói:
"Trường Sinh, vấn đề này của ngươi thật là ngu ngốc, thời Thượng Cổ không phải do Lý Thái Bạch giết tiên mà kết thúc sao?"
Một câu đánh thức người trong mơ.
Trần Trường Sinh bừng tỉnh hiểu ra rồi lại hơi không cam lòng mà hỏi:
"Chẳng lẽ thật sự chỉ có trở thành tiên nhân mới có thể chém giết tiên nhân? Sinh linh bình thường như chúng ta làm không được sao?"
Một tiếng chất vấn này thật sự là đại nghịch bất đạo, nhưng lại chất chứa sự căm giận vô cùng của Trần Trường Sinh đối với kiếp trước.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì tiên nhân có thể tùy ý sắp đặt và nắm giữ sự sống cùng với cái chết của ức vạn sinh linh!
Dựa vào cái gì một hồi tai họa lớn thổi quét toàn bộ thế giới lại có thể xảy ra chỉ vì một tên tiên nhân!
Ánh mắt của Trần Trường Sinh nhìn lướt qua ba người âu Dương rồi nhìn về phía cái gọi là xác tiên nhân lột kia.
Một cơ thể mập mạp không có đầu, một lão đầu mà hai tay đang ôm lấy cái đầu có dáng vẻ thơ ngây và đáng yêu của mình.
Một lão đầu không đứng đắn như thế nhưng lại chính là một trong những người chủ đạo thao túng tai họa lớn xảy ra trong tương lai?
Trần Trường Sinh không khỏi có cảm giác buồn nôn.
Từng bước một đi tới trước mặt bộ xác tiên nhân lột kia, Trần Trường Sinh cũng không quay đầu lại mà mở miệng hỏi:
"Bạch sư đệ, tuy rằng chân linh của tiên nhân cao hơn thần hồn, nhưng về bản chất nó vẫn giống nhau đúng không?"
Bạch Phi Vũ suy nghĩ rồi mở miệng nói:
“Đúng là như thế, bản chất của chân linh vẫn là từ thần hồn lột xác mà thành.”
Khi Trần Trường Sinh cầm cái đầu kia, hắn có thể cảm nhận được đạo vận của cái đầu đang chảy xuôi trong tay không ngừng ăn mòn chân nguyên của mình, giống như là muốn hút khô chính mình vậy.
Một tay tung cái đầu lên làm cho nó lơ lửng ở trước mặt của chính mình, sau đó Trần Trường Sinh vươn hai tay ra điều khiển vô số lá bùa màu vàng bay ra từ trong ống tay áo.
Lá bùa màu vàng nhiều vô tận bao phủ khắp không gian loa, từng tấm bùa ẩn chứa chân nguyên và mang theo trận pháp huyền ảo được sắp xếp chặt chẽ kín không kẽ hở.
Trần Trường Sinh ở bên trong đám lá bùa màu vàng này rồi lạnh giọng mở miệng mà nói:
"Đã như vậy, ta đây tới chiêu hồn cho tiên nhân đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận