Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 302: Là ai nhốt lão tử trong tủ lạnh?

âu Dương kéo Lãnh Thanh Tùng từ trong cát vàng ra, vì phòng ngừa Lãnh Thanh Tùng tiếp tục hãm sâu vào trong cát vàng, bất đắc dĩ, âu Dương chỉ có thể bồng Lãnh Thanh Tùng lên.
Vừa rồi còn đang là đại kiếm tu tuổi trẻ đại sát tứ phương, bây giờ lại là công chúa thẹn thùng được huynh trưởng nhà mình bế trong ngực.
“Huynh… Huynh trưởng, thả ta xuống?” Lãnh Thanh Tùng ở trong ngực âu Dương cất giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Hả? Thả ngươi xuống? Sau đó ngươi lại rơi vào trong cát mà khóc nhè?” âu Dương kinh ngạc nhìn Lãnh Thanh Tùng trong lòng mình.
Trong lúc nhất thời Lãnh Thanh Tùng không biết nên nói cái gì, rõ ràng là mình tới cứu huynh trưởng, không nghĩ tới lại được huynh trưởng cứu!
âu Dương nhìn Lãnh Thanh Tùng xấu hổ muốn chết, phì cười một tiếng: “Tiểu tử ngươi lo sợ xấu hổ cái gì? Khi còn bé đều là ta giúp ngươi mặc quần áo, tiểu gia hỏa lớn bằng đậu đinh, không nghĩ tới chớp mắt một cái đã lớn như vậy rồi!”
Tiếc là bây giờ đang ở trong Cửu U, nếu không thì âu Dương nhất định phải dùng Ký Lục thạch ghi chép lại cảnh Lãnh Thanh Tùng khóc bù lu bù loa vừa rồi!
Nghe thấy âu Dương nói như vậy, vẻ mặt Lãnh Thanh Tùng cũng hơi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười: “Đúng vậy, thoáng cái đã nhiều năm như vậy, ta đã từng phải dựa vào huynh trưởng mới có thể sống sót, giờ đã có thể trợ giúp huynh trưởng rồi!”
“Có thể trợ giúp ta rồi sao? Vừa rồi người khóc nhè là ai?”
Vẻ mặt của Lãnh Thanh Tùng lại hóa thành rắm thối.
âu Dương lắc lắc Lãnh Thanh Tùng trong lòng, sâu kín nói: “ầu ơi ví dầu cầu ván đóng đinh!”
Giống như dỗ em bé ngủ, trong miệng âu Dương hô lên bài đồng dao.
Lãnh Thanh Tùng nghe thấy bài đồng dao này, lập tức đỏ mặt giống như quả táo chín, bài hát này chính là lúc mình vừa lưu lạc tới Phong Diệp thành.
Hoàng thất bị ám sát, ba bữa cơm không đủ, chạy nạn vô cùng vô tận, cuối cùng được huynh trưởng nhặt về.
Bên cạnh đã có chỗ dựa, nhưng mình lại sợ mình sẽ phải trải qua cuộc sống được bữa sớm lo bữa tối, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Sợ huynh trưởng sẽ rời khỏi mình, buổi tối cũng không dám ngủ, cho nên mỗi ngày huynh trưởng đều sẽ ngâm nga đồng dao để dỗ mình ngủ.
Nhớ lại những ngày tháng khiến mình chết dần lần nữa, cuối cùng Lãnh Thanh Tùng cũng không nhịn được!
“Huynh trưởng!!!” Lãnh Thanh Tùng nổi giận, hét lớn với âu Dương.
Lãnh Thanh Tùng tức giận quay đầu đi, không hề để ý tới huynh trưởng trước mắt.
Mặc cho huynh trưởng trêu chọc mình như thế nào, cầu xin tha thứ, Lãnh Thanh Tùng cũng lạnh mặt không để ý tới huynh trưởng nhà mình nữa!
“Được rồi, được rồi, chúng ta nên đi, chuyện ở đây đã kết thúc, chúng ta nên về nhà!” âu Dương thấy vẫn không dỗ được Lãnh Thanh Tùng, mới quay đầu chuyển đề tài đến nhà.
Lãnh Thanh Tùng nghe thấy âu Dương nói như vậy, lúc này mới quay đầu nhìn âu Dương trước mắt hỏi: “Huynh trưởng, vừa rồi lúc rơi xuống ta cảm nhận được Thanh Liên kiếm ý của Lý Thái Bạch lưu tại chỗ này, đó là chuyện gì xảy ra?”
âu Dương nghe vậy sửng sốt, lập tức hiểu được, sau đó thần bí nói: “Bát Giới, ca của ngươi, ta đây, hiện tại chính là một người ra câu đố!”
Người ra câu đố?
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo tự đắc của âu Dương, Lãnh Thanh Tùng không hiểu lời âu Dương nói có ý gì, nhưng từ trong lời nói này Lãnh Thanh Tùng vẫn suy đoán ra được, huynh trưởng nhà mình có bí mật lớn không tiện nói bằng miệng với mình.
Nhưng bất kể là loại chuyện gì, hiện tại mình đã có thể trở thành một thanh kiếm sắc bén trong tay huynh trưởng!
Bất cứ vật gì chắn trước mặt huynh trưởng, đều sẽ bị mình chặt đứt!
Lãnh Thanh Tùng gật đầu, ngây ngô nói: “Vậy vẫn là huynh trưởng lợi hại!”
Tiểu tử ngốc này!
âu Dương trợn tròn mắt, chân nguyên nhẹ nhàng dâng lên trong tay, trực tiếp đẩy Lãnh Thanh Tùng lên hư không rồi nhẹ giọng nói: “Đi thôi, ở nhà chờ ta, nếu ta tỉnh lại mà không nhìn thấy ngươi, tiểu tử ngươi đi sửa nhà vệ sinh cho ta!”
Nói xong, chân nguyên nhẹ nhàng nâng thẳng Lãnh Thanh Tùng lên, rồi bay lên không trung.
Chân nguyên mênh mông ngăn chặn tất cả tam tai cửu nạn thập kiếp, dưới chân nguyên của âu Dương, Lãnh Thanh Tùng dứt khoát thoát khỏi Hoàng Tuyền lộ, sau đó vận chuyển Thanh Liên kiếm ý bay ra bên ngoài Thiên Sa cốc!

“Lão Động à, tiểu tử này thật sự chết rồi sao? Đây chính là Cửu U đấy!” Thái A ngồi xổm bên cạnh Thiên Sa cốc nhìn về phía một mảnh tối tăm dưới đáy cốc, nói với Động Hư Tử cũng đang ngồi xổm bên cạnh.
Động Hư Tử lại tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm đi, tiểu tử này nhất định không chết được, hắn mà chết, chỉ sợ cả Cửu U đều có thể bị lật lên rồi!”
Thái A lộ ra vẻ mặt không tin nhìn Động Hư Tử nói: “Phóng cái rắm gì, nơi đó chính là Cửu U! Ngươi mà không biết nơi đó là nơi nào?”
Động Hư Tử lại nói: “Ta biết, nhưng trước khi hắn đi xuống, tiểu tử âu Dương đã đi xuống trước!”
“Tiểu tử âu Dương? Vậy không sao rồi!” Thái A vốn còn có chút lo lắng cho phó tông chủ tương lai nhà mình đã lập tức yên tâm.
Mọi chuyện khi đặt ở trên người âu Dương đều có vẻ hợp tình hợp lý!
Đang lúc Thái A yên lòng, Thanh Liên kiếm ý mênh mông cuồn cuộn từ đáy cốc bay lên, Lãnh Thanh Tùng một thân áo đen ôm kiếm xông ra ngoài.
Nhìn thấy Động Hư Tử và Thái A, ngay cả chào hỏi cũng không chào, trong nháy mắt hắn đã biến mất ở trước mắt hai người!
“??? Tiểu tử kia là Lãnh Thanh Tùng?” Thái A không dám tin.
Mình nhầm sao, tiểu tử này đã tới Phân Thần rồi?
Phân Thần mười sáu mười bảy tuổi?
Đùa gì thế?
Động Hư Tử nhìn Thái A lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm: “Nếu không phải là ta cưỡng ép làm xáo trộn pháp tắc thiên địa, e rằng người xuất hiện ở trước mặt lão tiểu tử ngươi chính là một vị đại tu sĩ Hợp Thể mười sáu mười bảy tuổi!”
Chưa từng trải qua việc đời!
Động Hư Tử thấy mừng thầm trong lòng, dù sao đệ tử tông môn nhà mình ưu tú, hắn cũng có tư cách khoe khoang với Thái A cùng là tông chủ.
Thái A thu hồi lại kinh ngạc lộ vẻ vui mừng: “Không hổ là phó tông chủ mà ta tự mình chọn lựa, tiểu tử này thật sự rất hợp với tâm ý của ta!”
Nhất thời, trong lòng Động Hư Tử khó chịu như ăn cứt.
Đệ tử ưu tú như vậy, lại bị người ta giành được một nửa!
Nhưng cũng may, lần này Trần Trường Sinh trở về là trở về toàn vẹn, nếu hắn ở lại Vạn Pháp tông, mình mới thật sự khóc chết!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức ngự không bay đi, sau đó biến mất tại chỗ.
Thiên Sa cốc lại khôi phục lại sự yên tĩnh một lần nữa.
Mà bảy vị đại tu sĩ bị thương được Kiếm tông và Thanh Vân tông đưa đan dược tiên thảo tới cho ăn no, thậm chí có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn!
Sau này nếu có loại chuyện bị đả thương này, xin hãy tiếp tục thông báo cho ta!
Lãnh Thanh Tùng không ngừng không nghỉ trở lại Thanh Vân tông, trong nháy mắt đã đi vào trong phòng âu Dương.
Trong phút chốc Lãnh Thanh Tùng trở về, Trần Trường Sinh cũng đi vào trong phòng của âu Dương.
“Nhị sư huynh đã trở lại! Vậy thì đại sư huynh nên tỉnh rồi!” Trần Trường Sinh nhìn âu Dương nằm ở trong quan tài băng vạn năm mà vô cùng mừng rỡ!
Trong cái nhìn chăm chú của hai người, mí mắt âu Dương đã ngủ hơn một năm giật giật, lập tức hắt xì một cái.
Hắn dùng một tay ấn vào quan tài để đứng dậy mà chửi ầm lên:
“Là ai nhốt lão tử trong tủ lạnh?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận