Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 123: Kỳ phùng địch thủ

Khi Triệu Tiền Tôn mặc một thân đạo bào màu lam lộ ra vẻ mặt xui xẻo đứng ở trên cây nhìn về phía Âu Dương, thì hắn lập tức có hơi sửng sốt, rồi lại lập tức khôi phục sắc mặt lại bình thường, chắp tay với Âu Dương mà nói: "Đạo hữu, tại hạ Triệu Tiền Tôn, tán tu."
Âu Dương cũng hành lễ đáp lại: "Tại hạ Âu Dương, tán tu."
Vừa nghe thấy Âu Dương nói mình là tán tu, hai mắt Triệu Tiền Tôn phát sáng, nhiệt tình nói với Âu Dương: "Đạo hữu cũng là tán tu? Vậy lần này ở trong bí cảnh chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, tuy rằng thực lực của đạo hữu chỉ có Luyện Khí, nhưng yên tâm, Triệu Tiền Tôn ta thích nhất kết giao bằng hữu!"
Triệu Tiền Tôn vỗ ngực cam đoan, dù sao chỉ mới là Âu Dương là Luyện Khí tầng chín, hắn còn không thể coi là một sự uy hiếp, nhưng con chó lạp xưởng Tịnh Tử buộc bên hông Âu Dương khiến Triệu Tiền Tôn lưu tâm một chút.
"Vậy mà mình không thể nhìn thấu một con chó?" Trong lòng Triệu Tiền Tôn có chút nghi hoặc, nhưng ở trên mặt vẫn không biểu hiện ra cái gì.
Âu Dương nghe được Triệu Tiền Tôn thích kết giao bằng hữu, trong nháy mắt trước mắt phát sáng, nhiệt tình cầm tay Triệu Tiền Tôn mà nói: "Vậy thật đúng là trùng hợp, ta cũng thích kết giao bằng hữu, lần này đành phải trông cậy Triệu huynh!"
Triệu Tiền Tôn tỏ vẻ rộng lượng, chỉ cần mình có thịt để ăn thì tuyệt đối sẽ không bạc đãi huynh đệ.
Tình hữu nghị giữa hai người nhanh chóng ấm lên, một bộ dáng hận gặp nhau quá muộn.
Đột nhiên trên bầu trời vang lên một thanh âm: "Các ngươi đã lựa chọn đi vào nơi này, như vậy chắc hẳn là muốn có được truyền thừa của Kiếm tiên mạnh nhất đẹp trai nhất trên thế giới này!"
"Đi tìm đi, đi tìm đi, ta đã đặt truyền thừa của ta ở sâu trong tòa mộ tiên này!"
"Nhìn thấy người bên cạnh các ngươi chưa? Màn khảo nghiệm thứ nhất này chính là loại bỏ người trước mặt các ngươi!"
"?"
"!"
Một tia sáng vàng kia bay về phía con mắt của Âu Dương, trong nháy mắt Âu Dương bạo khí, rút con chó ở bên hông ra vung về phía Triệu Tiền Tôn.
Hai người vừa rồi còn hận gặp nhau quá muộn trong nháy mắt đã rút đao chĩa về phía nhau.
Ngay khi Tịnh Tử sắp cắn vào cổ Triệu Tiền Tôn, đầu ngón tay Triệu Tiền Tôn kẹp ba đồng tiền vào trong kẽ tay, rút tay đang vung về phía mặt Âu Dương về.
Cọ!
Keng!
Ba đồng tiền rơi xuống bên chân Âu Dương, bên cổ Triệu Tiền Tôn có thêm một con chó đang sắp cắn trúng cổ hắn.
"Thay!" Ngón tay Triệu Tiền Tôn dựng ở trước mắt khẽ quát một tiếng, đồng tiền trong tay đã thu hồi vào trong ống tay áo.
Triệu Tiền Tôn ở vị trí ban đầu bỗng biến thành một khối gỗ, chó lạp xưởng Tịnh Tử hung hăng cắn khối gỗ kia một phát, trực tiếp cắn thành mảnh nhỏ.
Thanh âm trong không trung lại vang lên: "Ha ha ha, ta nói đùa đấy, nhớ kỹ, cửa ải này nhất định phải là hai người các ngươi cùng nhau thông qua, cửa ải này sẽ loại bỏ đi một nửa số người! Cho nên hãy cố gắng cùng nhau sống sót! Hiện tại ta nói về quy tắc một chút."
"Quy tắc 1: Nếu đồng bạn bị loại bỏ sẽ cùng bị loại bỏ."
"Quy tắc 2: 139.000 người ở đây sẽ bị đào thải đến khi còn lại 5.000 người."
"Quy tắc 3: Phạm vi hoạt động ban đầu là 30 km, qua mỗi nửa canh giờ sẽ thu nhỏ lại."
"Quy tắc 4: Bất luận sinh tử, có thể tự quyết định từ bỏ!"
"Quy tắc 5: Kỳ Xuất Khiếu trở lên sẽ tự động tiến vào cửa tiếp theo."
"Quy tắc 6: Tránh cho thương vong quá nặng, chỉ cần trúng chiêu là có thể phán định bị loại!"
"Quy tắc 7: Trừ những điều trên, không có quy tắc!"
Thanh âm lại rơi xuống, một tia sáng bên chân Âu Dương sáng lên, xuyên qua toàn bộ rừng rậm, chỉ sợ hiện tại chính mình đã đứng ở sát biên giới 30 km nhất.
Luật PUBG sao? Trò chơi này thật sự thích hợp với Trường Sinh!
Âu Dương nghe xong quy tắc, trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của cửa ải này, không phải đây là trò chơi nổi đình nổi đám kiếp trước sao?
Trong trò chơi này, mấy khứa ti tiện mới là người thắng cuối cùng, Trường Sinh mà chơi trò chơi này, nhắm hai mắt hắn cũng có thể thắng.
Mà sau khi thanh âm biến mất, bên tai bắt đầu liên tiếp vang lên các loại tiếng nổ mạnh, tiếng hô giết và tiếng chấn động không dứt.
Hơn mười vạn kiếm tu đều chen chúc ở đây, ngươi không đào thải người khác. người khác cũng phải đào thải ngươi.
Cho nên bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả mọi người ngươi gặp phải đều sẽ là địch nhân!
Mà đồng bạn của mình cũng chỉ có người được phân phối tới trước mắt.
Cửa ải này là đang thử thách hai kẻ xa lạ có thể nắm tay nhau kiên trì đến khi nhân số bị đào thải đến năm ngàn người hay không.
Nếu chỉ là bản thân Âu Dương, Âu Dương không lo lắng chuyện này, nhưng hiện tại bên cạnh có thêm một kẻ vướng víu mà mình vốn vừa nhìn đã cảm thấy không thoải mái, điểm này khiến Âu Dương cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Tên tiểu tử trước mắt mình chỉ biết lấm la lấm lét một bụng ý xấu, làm sao một chính nhân quân tử như mình lại có thể tạo thành một đội với hắn?
Cũng không biết Tiểu Bạch và Trường Sinh thế nào rồi? Chẳng lẽ cũng là bị lập đội ngẫu nhiên?
Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh lại là cùng lúc tiến vào nơi này, hiện cả hai đang đứng ở trên một cái cây, xung quanh là vô số kiếm tu đang chém giết lẫn nhau.
Trần Trường Sinh giấu tay trong ống tay áo ngồi xổm trên thân cây, Bạch Phi Vũ dựa vào thân cây, hai người giống như là xem kịch, nhìn các kiếm tu phía dưới sắp đánh nhau thành đầu chó.
"Sư huynh, Ẩn Thân phù này của ngươi không tệ nha!" Bạch Phi Vũ có chút tán thưởng mà mở miệng nói.
Chỉ là một Liễm Tức thuật cấp thấp được Trần Trường Sinh cải tiến thành một lá bùa mà cho dù có là đại tu sĩ kỳ Xuất Khiếu cũng không thăm dò được.
Trần Trường Sinh cười lắc đầu, mịt mờ thu hồi một người giấy rất giống Bạch Phi Vũ, thật thà cười nói: "Chỉ là một ít bàng môn tà đạo không lên được nơi thanh nhã, cũng không biết hiện tại đại sư huynh thế nào, ta luôn có một chút lo lắng."
"Lo lắng? Đại sư huynh còn cần chúng ta lo lắng sao?" Bạch Phi Vũ có chút kinh ngạc, với lượng chân khí của đại sư huynh nhà mình, Trần Trường Sinh nói lo lắng là lo lắng cho đối thủ mà đại sư huynh nhà mình đụng phải đúng không?
Trần Trường Sinh vừa cười vừa nói: "Ta lo lắng đại sư huynh không cẩn thận chơi đùa, đánh thủng tòa bí cảnh tiên nhân này, vậy thì làm sao nhị sư huynh có thể kế thừa truyền thừa tiên nhân?"
Bạch Phi Vũ nghe được lời của Trần Trường Sinh, nhất thời cũng có chút lo lắng.
Chuyện đầu đại sư huynh nhà mình có hố là chuyện trong lòng mấy người đều biết rõ ràng.
Mỗi ngày nhìn như tính cách cá muối, nhưng kỳ thật mấy người đều biết, một khi đại sư huynh nhà mình điên lên, bất kể là cái gì thì cũng không thể thương lượng!
Hai người vừa xem kịch vừa hy vọng Âu Dương biết tự giác thu liễm.
Mà ở bên phía Âu Dương.
Âu Dương điểm nhiên như không có việc gì lại cài Tịnh Tử vào bên hông lần nữa, Triệu Tiền Tôn mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra ý cười như trước.
Trong lòng Triệu Tiền Tôn đã chửi ầm lên, tốc độ phản ứng như vậy lại hời hợt ngăn cản được một kích toàn lực của mình, ngươi nói ta nghe tên trước mắt này thật sự là kỳ Luyện Khí?
Không nghĩ tới chính mình lại nhìn nhầm, cái tên Âu Dương này vậy mà là một tên đại tu sĩ giả heo ăn thịt hổ!
Con chó buộc bên hông kia cũng cực kỳ cổ quái, thế nhưng lại có thể bỏ qua Chân Nguyên hộ thể của mình, trực tiếp cắn tới cổ của mình.
Nếu không phải trong nháy mắt mình dùng Thế Thân thuật rồi bỏ chạy thì chỉ sợ hiện tại mình đã đầu một nơi thân một chỗ.
Thật âm con mẹ nó hiểm, một giây trước còn cùng chung chí hướng với mình, một giây sau liền ra tay với mình!
Rốt cuộc người này có lai lịch gì? Không ngờ cũng vô sỉ như mình!
"Ai nha, Triệu huynh, xem ra chúng ta phải trở thành đôi bạn cùng tiến rồi!" Âu Dương ngẩng đầu lên mà cười nói.
Triệu Tiền Tôn không hề có bất kỳ sự khinh thường nào với Âu Dương, trên mặt cũng cười ha hả đáp: "Đạo huynh nói phải, về sau Triệu Tiền Tôn ta liền theo đạo huynh như thiên lôi sai đâu đánh đó!"
"Đâu có đâu có, ta vẫn phải cậy nhờ sư huynh chiếu cố nhiều hơn!" Âu Dương cười ha hả xua tay nói.
Giống như cái nháy mắt hai người liều mạng vừa rồi không tồn tại, hai người lại khôi phục bộ dáng đồng chí đồng tâm vừa rồi mà kề vai sát cánh bắt đầu bàn bạc chiến thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận