Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 242: Trần Trường Sinh gà trống nuôi con

"Đại sư huynh, đây là quần áo để thay của ngươi, ta đã giặt sạch, may vá xong rồi. Quần áo của Tiểu Bạch và Đồ Đồ thì ở trong ngăn tủ khác!" Trần Trường Sinh quấn lấy âu Dương, nói luôn miệng.
"Ừ ừ, ta biết rồi!" âu Dương đáp cho có lệ.
"Trong hầm băng nhà bếp, ta đã làm đồ ăn đủ cho nửa năm, các ngươi chỉ cần hâm lại là được rồi." Trần Trường Sinh tiếp tục nói.
âu Dương nhìn Trần Trường Sinh trước mặt như bà mẹ già, cảm thấy được an ủi: "Không hổ là Trường Sinh, đúng là tri kỷ mà!"
Trần Trường Sinh nhìn âu Dương đầy bất đắc dĩ, nói: "Lần này ta muốn đích thân đi Vạn Pháp tông. Nhưng Đồ Đồ cần tắm thuốc hàng ngày, có lẽ ta sẽ không thể kịp thời chuẩn bị cho nàng, Đại sư huynh ngươi phải để ý hơn!"
"Được được được! Giao cho ta đi!" Dáng vẻ của âu Dương như muốn nói ngươi còn chưa yên tâm cách ta làm việc hay sao, xua tay, miệng đồng ý liên tục.
Trái với âu Dương tràn đầy tự tin, Trần Trường Sinh lại nhíu chặt mày, lần này mình rời đi ít thì hai tháng, nhiều thì nửa năm.
Ngày xưa Tiểu Sơn phong đều do mình quán xuyến, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do mình sắp xếp, dù là ba bữa một ngày hay là quét dọn trong ngoài.
Kể cà xã giao qua lại với sơn phong khác, cả chi phí xuất hành của mọi người đều do một tay ông bố Trần Trường Sinh phụ trách.
Ví như những người khác chỉ việc sống, còn lại cứ để Trần Trường Sinh lo, bây giờ Trần Trường Sinh đi chuyến này, chắc chắn mọi người sẽ không quen, đây mới là chỗ khiến Trần Trường Sinh lo lắng.
Mình cũng không ghi chép lại chi tiết chi phí ăn uống, may vá quần áo của mọi người ở Tiểu Sơn phong.
Bây giờ mình mà đi, Trần Trường Sinh thật sự sợ rằng sau khi mình đi, âu Dương có thể tự khiến bản thân chết đói!
Hoặc mấy người của Tiểu Sơn phong mặc quần áo bẩn bẩn rách rách chạy khắp nơi cả ngày.
Càng nghĩ càng thấy sợ, Trần Trường Sinh càng không yên lòng, nghĩ đến việc mình có ghi chép lại toàn bộ trong sổ.
Hai mắt Trần Trường Sinh đột nhiên tỏa sáng, lấy quyển sổ dày cục kia ra từ trong không gian trữ vật của mình mà trịnh trọng giao cho âu Dương.
Lúc âu Dương nhận lấy quyển sổ to dày này đã suýt chút nữa cầm không nổi, âu Dương hơi kinh ngạc nhìn sổ sách trong tay.
Sổ sách này có gì đó quái lạ, bởi vì nó nặng quá! ! !
Nhìn thì chỉ là một quyển sổ có "hơi" dày, lúc giao vào tay âu Dương, thậm chí âu Dương còn phải vận chân nguyên mới có thể nhấc quyển sổ này lên được! !
âu Dương kiên trì lật sổ sách nhìn qua, nét chữ vừa mảnh vừa nhỏ lít nha lít nhít, ghi lại hết mọi chuyện xảy ra trong Tiểu Sơn phong.
Từ việc ăn uống ngủ nghỉ của mỗi người, thậm chí đến chuyện sắp xếp công việc và nghỉ ngơi của mỗi người, thậm chí mấy câu đối thoại của bọn họ cũng được ghi lại bên trong sổ sách!
Hơn nữa còn được ghi lại bắt đầu từ ngày đầu tiên Trần Trường Sinh lên núi chỉ trong một quyển sách.
Chắc chắn tên nhóc Trường Sinh này đã dựng pháp trận trên quyển sách này!
Nếu như mở hết quyển sách này thì có lẽ có thể chồng chất cao mười tầng lầu!
Nhìn rất kinh khủng biến thái! Không phải tên nhóc Trường Sinh hơi nhạy cảm quá rồi đó chứ?
âu Dương nhìn Trần Trường Sinh dùng bút đỏ nhấn mạnh trước đây Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ từng hơi không khách khí với Trần Trường Sinh.
Chắc chắn lúc tên nhóc này không nói gì là vì đang bận viết lại chuyện của hai người họ!
Viết cái này vào làm gì?
âu Dương nhìn thấy đánh dấu riêng ở phía sau Lãnh Thanh Tùng là ăn cay nửa tháng, lập tức hiểu rõ ra.
Tiểu tử này lại trả đũa trong cơm, lão nhị Lãnh Thanh Tùng kiêng ăn cay nhất, cũng bởi vì một câu đắc tội Trần Trường Sinh mà phải ăn cay nửa tháng!
Chẳng trách khoảng thời gian đó, lão nhị còn không có sức vung chùy sửa mái nhà.
Chà, Tiểu Sơn phong không thể thiếu Trần Trường Sinh, nhưng không thể chọc nhất cũng là Trần Trường Sinh!
"Đại sư huynh, nếu như không biết một chuyện nào đó nên giải quyết như thế nào, ngươi cứ lật sách này ra xem!" Trần Trường Sinh ở bên cạnh mở miệng nói.
âu Dương nhìn sổ sách trước mắt, nghe Trần Trường Sinh nói mà cảm giác mình bị coi thường, mình mới là Đại sư huynh, sao mình chỉ biết ăn ngủ như phế vật được chứ!
"Ngươi yên tâm đi, Trường Sinh, Tiểu Sơn phong có ta, ngươi còn có thể không yên lòng sao?" âu Dương vỗ bộ ngực cam đoan.
Ta vẫn thực sự không tin, Trường Sinh rời đi, chả nhẽ mấy người bọn ta còn có thể để bản thân chết nghẻo ở Tiểu Sơn phong hay sao?
Nhìn dáng vẻ tràn trề tự tin của âu Dương, tính cách vừa nói đã quên của âu Dương mới là lý do khiến Trần Trường Sinh không yên lòng.
Nhưng bây giờ trên Tiểu Sơn phong, ngoài âu Dương thì chỉ còn Hồ Đồ Đồ và Bạch Phi Vũ, Bạch Phi Vũ suố ngày ở trên cây sắp hóa thành khỉ rồi.
Cả ngày đều lải nhải trong miệng, lúc thì cái này tốt, khi thì cái kia không.
Bản thân thì viết những thanh quy giới luật cổ hủ như người trần đọc sách.
Cử chỉ điên rồ, ngày nào cũng viết lên giấy rồi vò quăng, vò quăng rồi lại viết.
Cả người luôn trong trạng thái sắp tẩu hỏa nhập ma.
Còn về Hồ Đồ Đồ, Trần Trường Sinh vốn không suy nghĩ đến.
Ngươi cũng không thể trông cậy vào một bé gái năm tuổi gánh vác chi phí ăn uống của mấy người được?
Đồ Đồ có thể khống chế bản thân không đái dầm cũng đã là một chuyện rất đáng mừng.
Cho nên trước khi Trần Trường Sinh rời đi, lúc này Trần Trường Sinh mới đặc biệt kéo âu Dương đến, sắp xếp xong chuyện mà âu Dương phải làm thay mình sau khi mình đi.
âu Dương chẳng hề để ý đã đồng ý ngay, cái này có gì khó?
Dù sao kiếp trước mình có thể quản lý cả một cô nhi viện, bây giờ cũng chỉ là nuôi Hồ Đồ Đồ và Bạch Phi Vũ, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn!
Mà rõ ràng Trần Trường Sinh đang đứng trước mặt này hơi quá nóng nảy, cả người luôn trong trạng thái rất không ổn định.
Rất giống chứng sợ hãi khi ra ngoài, không thể làm như vậy được, có lẽ là do ít khi đi ra ngoài một mình.
Đúng lúc, nhân cơ hội này rèn luyện thêm!
Nói đến rèn luyện, gần đây có phải mình cũng nên đi tìm vài trùm phản diện rồi làm thịt để hoàn thành nhiệm vụ của mình không?
Tổng cộng chỉ còn lại ba, nhiệm vụ lần này thật sự quá đơn giản.
Thậm chí âu Dương còn hơi lo lắng, ba vị trí còn lại kia không đủ cho nhóm nhân vật trùm phản diện!
âu Dương nhìn miệng Trần Trường Sinh đóng mở giới thiệu hoặc thu xếp chuyện nào đó với mình, ý thức bắt đầu bay đi xa.
"Đại sư huynh? Đại sư huynh! Đại sư huynh! ! !" Trần Trường Sinh xị mặt kêu âu Dương đang ngẩn người.
Sau khi thấy không có phản ứng gì, Trần Trường Sinh mới nghiêm mặt vỗ vai âu Dương.
âu Dương lấy lại tinh thần, lúng túng cười với Trần Trường Sinh, nhưng lập tức mở miệng nói: "Nếu ngươi chuẩn bị đi ra ngoài, đúng lúc, ta có nhiều thứ muốn cho các ngươi."
Trần Trường Sinh nhìn âu Dương đầy hoài nghi, âu Dương lại quay người đi vào phía trong sân.
Kêu Bạch Phi Vũ đến Thanh Vân phong đón Hồ Đồ Đồ đang nghe giảng quay về, âu Dương lấy đồ ra từ trong ngực, đặt trên bàn đá.
Đó là từng tấm thẻ gỗ, phía trên xỏ từng đồng tiền, trên mỗi tấm thẻ gỗ đều viết tên những người khác nhau…
Bạn cần đăng nhập để bình luận