Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 90: Đan phong

"Huynh trưởng, giờ chúng ta trở về sao?" Lãnh Thanh Tùng nhìn Âu Dương, mở miệng hỏi.
"Cơm trưa ở Thanh Vân tông khó ăn gần chết, chắc con rối của lão tam đã nấu cơm ở nhà rồi, quay về ăn đi!" Âu Dương nghĩ một lát rồi nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh, nói.
Người nọ thật thà cười, gật đầu.
Bạch Phi Vũ thì không còn tâm trạng, mở miệng đồng ý, từ khi mộ bị đào ra, những ký ức không muốn nhớ lại từ kiếp trước bắt đầu chiếu lại trong đầu mình như đèn dầu được thắp sáng.
Có cái tốt, cũng có cái xấu, nhưng cái tốt cực kì ít, đa số đều là chuyện khiến mình đau khổ.
Âu Dương thấy Bạch Phi Vũ không hăng hái lắm, nghĩ ngợi một lát rồi vỗ tay, nói: "Phải rồi, từ hôm nay trở đi Đồ Đồ phải tiến hành tu luyện, ta định đi chuẩn bị một chút dược liệu cho nàng làm thuốc tắm, chúng ta tới Đan phong mượn chút linh thảo đi."
Nghe thấy lời của Âu Dương, Trần Trường Sinh đứng một bên bất đắc dĩ nói: "Đại sư huynh, có phải ngươi đã quên là trước đó Đan phong đã dựng một tấm bảng trước sơn môn không cho chúng ta vào rồi không.”
"Cái gì, ngươi nói gì vậy, mọi người đều là đồng môn với nhau, dựng bảng chỉ là nói đùa mà thôi, có vậy mà cũng để trong lòng sao?" Âu Dương bất mãn nói.
"Nhưng mà..." Trần Trường Sinh còn muốn nói thêm, nhưng lại bị Âu Dương xua tay cắt lời, biểu thị nhất định phải tới Đan phòng, đây là vấn đề giao lưu trong hòa bình giữa Tiểu Sơn phong và Đan phong, giữa đồng môn với nhau sao lại có mâu thuẫn được!
"Nói thì nói vậy... Nhưng mà..." Trần Trường Sinh tính nói thêm.
Nhưng Lãnh Thanh Tùng đứng một bên đã trực tiếp nói: "Huynh trưởng, đi thôi!"
Tốc độ ngự kiếm của Lãnh Thanh Tùng lúc đột phá tới Nguyên Anh kỳ nhanh hơn lúc Kết Đan kỳ không chỉ gấp mười lần, cũng hiếm thấy Lãnh Thanh Tùng xung phong nhận việc.
Lãnh Thanh Tùng ném nhẹ trường kiếm trong tay đi, một ngón tay chỉ vào trường kiếm, kiếm Thanh Phong vốn chỉ dài ba thước lập tức to lên biến thành cự kiếm dài hai trượng.
Mắt Âu Dương bày tỏ hâm mộ, Ngự Kiếm thuật là thuật pháp mà chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới nắm giữ được, không biết sinh thời mình có thể ngự kiếm phi hành hay không!
Nghĩ tới đây, Âu Dương liền nhớ tới hệ thống càng ngày càng phế kia của mình, treo máy hơn một tháng vẫn chưa thấy thưởng.
Nếu không phải Âu Dương vẫn còn nhìn thấy giao diện thuộc tính thì cũng suýt quên mất cái hack của mình.
Bốn người nhảy lên phi kiếm, bay về phía Đan phong.
Đan phong chính là nơi luyện đan của Thanh Vân tông.
Đối với người tu hành, đan dược có rất nhiều công dụng, từ cái nhỏ như Tích Cốc đan không cần ăn cơm cho tới lớn như Phá Cảnh đan đột phá cảnh giới, những đan dược quý giá đó đều xuất phát từ Đan phong.
Thế nên Đan phong có thể nói là khu vực quan trọng nhất ở Thanh Vân tông.
Một ít Tụ Khí đan chất lượng không tốt lắm do Đan phong sản xuất ra, nhưng nếu để giữa đám tán tu bên ngoài thì cũng đủ khiến đám não chó chưa từng thấy vật tốt kia đánh nhau tán loạn.
Dù sao cũng là một trong chín đại tông môn, Thanh Vân tông dù không phải tông môn chuyên và am hiểu luyện chế đan dược thì cũng mạnh hơn không ít tông môn luyện đan được coi là nhất đẳng.
Bốn người họ ngự kiếm tiến vào khu vực của Đan phong.
Ngọn núi to lớn như đỉnh lô dựng đứng giữa đất trời, chưa tới gần đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Bọn họ chưa nhảy xuống phi kiếm thì đã trông thấy một tấm bảng gỗ khổng lồ dựng đứng trước sơn môn Đan phong:
"Âu Dương và chó không được vào!"
"Tự tìm đường chết!" Lãnh Thanh Tùng hừ lạnh, vươn tay phóng một đạo kiếm khí về phía tấm bảng gỗ.
Kiếm khí lập tức biến tấm bảng gỗ thành những mảnh vỡ.
Ngay khi tấm bảng gỗ vỡ vụn, đệ tử trấn thủ sơn môn liền nhìn thấy Âu Dương đứng trên phi kiếm.
Âu Dương tươi cười nhiệt tình vẫy tay với người nọ.
Đệ tử vốn đang dựa sơn môn ngủ gà ngủ gật kia khi vừa nhìn thấy Âu Dương thì sắc mặt chuyển từ kinh ngạc tới phẫn nộ, rồi tới hoảng sợ, vận đủ chân nguyên quay đầu về phía Đan phong hét một tiếng thê lương:
"Âu Dương tới rồi!"
Tiếng hét bén nhọn sợ hãi từ cửa sơn môn vang lên, Đan phong vốn chỉ có hương thuốc xông vào mũi lập tức trở nên huyên náo.
"Mau giấu hết đồ đi!!"
"Mau mở đại trận hộ sơn ra!"
"Tới Hình phong mời đội hộ pháp tới!"
"Mời đội hộ pháp cái rắm ý, cái đám trong đầu chỉ có cơ bắp kia một guộc với hắn mà!"
"Bảo vệ vườn linh dược!"
"Chúng ta thề cùng tồn vong sống chết với đan dược!"
....
Nhất thời, toàn bộ Đan phong tràn ngập trong bầu không khí bi tráng, thậm chí còn có người hô lên: "Vì đan dược, thà chết còn hơn!"
Thấy Đan phong vốn dĩ rất yên tĩnh an bình đột nhiên trở nên gà bay chó sủa, ánh mắt của đội ba người Lãnh Thanh Tùng nhìn Âu Dương dần thay đổi.
Âu Dương cười xấu hổ: "Các ngươi nhìn đi, ta nói rồi, mọi người đều là đồng môn, không phải các sư huynh đệ ở Đan phong nhiệt tình lắm à?"
Ba người im lặng không nói, khiến Âu Dương càng xấu hổ hơn.
Cuối cùng Âu Dương cũng không giữ được bình tĩnh, mở miệng mắng: "Không phải tại đám nghịch tử các ngươi à? Các ngươi nghĩ Tích Cốc đan mà các ngươi gặm hàng ngày khi bế quan, Tụ Khí đan dùng tu luyện hay linh thảo linh dược cho vào nồi đều nhặt mót ngoài đường? Không phải người sư huynh này thiên tân vạn khổ vì các ngươi mà la liếm vác mặt tới Đan phong mượn? Thanh danh của ta xấu đi đều là vì các ngươi!"
Ba người Lãnh Thanh Tùng nhìn nhau, lòng cũng hiểu rõ.
Tiểu Sơn phong không sản xuất cái gì, chỉ có mỗi cái y thuật gân gà.
Dù là trong tông môn cũng phải dùng vật đồng giá để đổi, nhưng Tiểu Sơn phong thực sự một nghèo hai trắng, mà sư phụ nhà mình chỉ biết ngồi chơi xơi bát vàng, cái gì cũng mặc kệ nên mọi chuyện đều rơi xuống người Âu Dương.
"Vậy mà mình lại không biết chia sẻ chút công việc với đại sư huynh, chỉ biết đòi hỏi vô độ, bây giờ còn nghi ngờ nhân phẩm của Đại sư huynh nữa?"
Ngay cả Bạch Phi Vũ luôn tỏ ra ổn trọng cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng.
Âu Dương nhìn ba người họ đang tỏ ra hổ thẹn thì thầm thở dài, ba tên nghịch tử này coi như vẫn còn chút lương tâm, biết hắn cũng có nỗi khổ.
Vậy việc mình gặm lén Trúc Cơ đan cũng coi như do mình vất vả đoạt được, sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.
"Đám nhóc con ở Đan phong này đúng là không biết tốt xấu, không phải đã nói là mượn rồi sao? Có phải lấy luôn đâu, còn dám dựng bảng gỗ làm nhục Đại sư huynh!" Bạch Phi Vũ cau mày nhìn về phía Đan phong loạn như gà bay chó chạy, khinh thường nói.
Chỉ là một chút linh thảo đan dược mà thôi, Thanh Vân tông gia lớn nghiệp lớn, chỉ có vậy mà ì ạch được? Đúng là uổng công Đan phong là một trong mười hai phong của Thanh Vân tông!
"Tìm chết!" Lãnh Thanh Tùng lạnh lùng nhìn về phía Đan phong, vũ nhục huynh trưởng mình chính là vũ nhục mình, xem ra hôm nay mình phải dùng kiếm hỏi thăm Đan phong!
Trần Trường Sinh lùi ra phía sau lưng của ba người họ, lục lọi trong ống tay áo của bản thân.
"Tiểu tử thối, ngươi còn dám tới!"
Một tiếng mắng trung khí mười phần vang lên, một đoàn lưu quang từ đỉnh Đan phong dâng lên, lập tức xuất hiện trước mặt bốn người Âu Dương.
Một lão đạo lông mày bạc trắng, tiên phong đạo cốt đứng trên lò luyện đan, tức giận nhìn Âu Dương.
Âu Dương cười hì hì, hành lễ với đối phương: "Đan Nguyên Tử sư thúc, dạo này có khỏe không!"
Lão đạo tên Đan Nguyên Tử chỉ vào mũi Âu Dương, mắng:
"Tiểu tử thối, hôm nay không trả lại mười vạn Trúc Cơ đan ngươi trộm ra đây thì ta lập tức vặn đầu ngươi xuống!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận