Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 466: Hắc Liên

Theo lý mà nói, hắn đã chặt đầu Tổ Uyên ở Thanh Vân tông, mà Lăng Phong chỉ đến nhân gian nơi này, nhưng tại sao hạt sen lại chạy về phía tây chứ.
Mà ở trong cảm giác thì nó cách hắn rất xa.
Hạt sen là bản mệnh pháp bảo được Ma vương bây giờ ban cho Tổ Uyên và nó cũng là một trong những chìa khóa để Tổ Uyên từ ma giới xuyên đến giới tu hành.
Nếu như hắn muốn quay trở lại ma giới mà thần không biết quỷ không hay, thì hạt sen đó rất quan trọng với hắn!
Trần Trường Sinh thản nhiên đứng dậy và hỏi Trận Tổ: “Nếu như Tiên môn chưa mở, cho dù ngươi có một cơ thể tiên nhân thì ngươi cũng sẽ không cách nào có thể trở thành Tiên, cơ duyên của ngươi e rằng sau khi đại chiến đạo ma mới mở ra.”
Trận Tổ lắc đầu nói: “Ta chỉ là ngươi lưu lại chuẩn bị cho sau này, cũng là con bài chưa lật của ngươi, mà tu vi của ta chỉ có thể tăng lên theo thiên địa nên ngươi không cần lo lắng cho ta, vẫn tốt nhất là lo lắng cho chính mình đi!”
Trần Trường Sinh hoá thân thành Tổ Uyên để đến Ma giới, mà ở trong Ma tộc xâm chiếm giới tu hành mười năm trước bước lên một vị trí đủ cao!
Không nói vượt qua Tổ Uyên kiếp trước, nhưng cũng không thể kém hơn hắn, như vậy mới có thể lấy hình thức đại chiến giáng xuống ở giới tu hành!
Trần Trường Sinh xoay người rời đi, giọng nói của Trận Tổ nhàn nhạt truyền đến: “Chẳng lẽ ta và ngươi chính là sự tồn tại của một bi kịch sao?”
Giọng nói hơi xúc động nhưng cũng hơi lạnh lẽo, đây không giống như lời nói của một Tiên nhân có thể nói ra.
Trần Trường Sinh quay lưng về phía Trận Tổ bình tĩnh nói: “Sự tồn tại của ta và ngươi chính là để ngăn chặn bi kịch lớn hơn xảy ra.”
Lời vừa dứt, bóng dáng của Trần Trường Sinh lập tức biến mất ở trong không gian.
Sau khi dịch chuyển tức thời ra khỏi không gian của Trận Tổ, Trần Trường Sinh liền đi đến cấm địa của Vạn Pháp tông, vừa định dịch chuyển tức thời rời đi thì có một giọng nói kinh ngạc dò hỏi khiến Trần Trường Sinh dừng lại.
“Ở phía trước có phải là Thanh Vân Thánh tử không?” Người đang dò hỏi là Hứa An từng cùng Trần Trường Sinh luận đạo.
Lúc này Hứa An đang ngồi thiền trước cổng phù văn, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Trần Trường Sinh xuất hiện trước mặt liền không tránh khỏi hơi thất lễ.
“Hứa An trưởng lão! Đã lâu không gặp!” Trần Trường Sinh che dấu ma khí trên người mình rồi khẽ cúi người hành lễ với Hứa An.
Đối với vị trưởng lão của Vạn Pháp tông, người sau này sẽ dạy cho hắn mọi thứ thì Trần Trường Sinh vẫn tràn đầy sự kính trọng.
Hứa An vội vàng đáp lễ nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ khó hiểu hỏi: “Thánh tử tới đây là vì ngộ đạo bí bảo của Vạn Pháp tông sao?”
Trần Trường Sinh mỉm cười lắc đầu nói: “Không, chỉ là trong lòng ta có chút xúc động cho nên đến đây du lịch một chút.”
Trong lòng tôn trọng thì tôn trọng nhưng dù sao hắn vẫn không thể nói ra, ta đến đây để trò chuyện với lão tổ của ngươi, mặc dù lão tổ của ngươi cũng là ta?
Hứa An bán tin bán nghi nhưng đối mặt với vị Thánh tử của Thanh Vân đã giúp đỡ cực lớn về phương diện khôi lỗi thuật thì trong lòng hắn vẫn tràn đầy sự cảm kích.
Hứa An nhìn Trần Trường Sinh nhẹ giọng nói: “Chưởng giáo sư huynh lệnh ta dẫn một số đệ tử Vạn Pháp tông đến Thanh Vân tông hỏi đạo, đến lúc đó lại luận đạo với Thánh tử.”
“Trưởng lão muốn dẫn người đến Thanh Vân tông?” Trần Trường Sinh nghi ngờ nhìn Hứa An hỏi.
“Ngươi là chưởng giáo thân truyền của Vạn Pháp tông, lại không biết sao?” Hứa An hỏi ngược lại.
“Ta trở thành chưởng giáo thân truyền của Vạn Pháp tông từ khi nào?” Trần Trường Sinh bị Hứa An hỏi ngược lại không biết gì vừa muốn phản bác lại, nhưng nghĩ đến chưởng giáo của Vạn Pháp tông Trương Tử Tường bám chặt không buông muốn hắn trở thành chưởng giáo của Vạn Pháp tông đời tiếp theo.
Trần Trường Sinh không nhịn được bật cười, sau đó lắc đầu áy náy nhìn Hứa An nói: “Xin lỗi trưởng lão, ta gần đây luôn luôn vân du ở bên ngoài, khả năng trong thời gian ngắn sẽ không trở về Thanh Vân tông!”
Hứa An mỉm cười nói: “Chưởng lão sư huynh lệnh cho ta đợi ở Thanh Vân tông khá lâu, đến lúc đó ta ở Thanh Vân tông chờ ngài!”
Trần Trường Sinh chỉ có thể qua loa đáp lại, cười nói: “Phong chủ Thuần Dương Tử của Vấn Kiếm phong Thanh Vân tông ta làm ngươi khiêm tốn và hào phóng nên ngài có thể sống ở đó!”
Dù sao bây giờ trên Vấn Kiếm phong, ngoại trừ các đệ tử của Vấn Kiếm phong không sống ở đó, thì loại người gì cũng có ở đó.
Thêm một Vạn Pháp tông không phải là nhiều, bớt một đệ tử của Vấn Kiếm phong cũng không phải là nhiều!
Hứa An mỉm cười chắp tay hẹn ước với Trần Trường Sinh, sau đó Trần Trường Sinh nhảy lên lập tức biến mất ở trước mặt Hứa An.
“Đây chẳng lẽ là bước nhảy không gian mà chỉ có cường giả Độ Kiếp mới có thể làm được sao? Khi gặp lần đầu tiên, kẻ này chỉ là Xuất Khiếu nhưng bây giờ đã trở thành đại tu sĩ Hợp Thể, thậm chí còn tinh thông bước nhảy không gian mà ngay cả ta đều không cách nào thi triển! Thiên phú của kẻ này thực sự đáng sợ nha!” Hứa An nhìn Trần Trường Sinh đột nhiên biết mất trước mặt không khỏi nheo mắt, lại cảm thán với thiên phú đáng sợ này của Trần Trường Sinh lần nữa.
Còn Trần Trường Sinh đang không ngừng nhảy nhót trong không gian nhanh chóng di chuyển về phía tây, mặc dù hắn không biết hạt sen màu đen bây giờ rốt cuộc lưu lạc ở đâu.
Nhưng dù sao cũng là bản mệnh pháp bảo của Tổ Uyên, bây giờ hắn đã đoạt được thân thể của Tổ Uyên thì hắn đương nhiên có thể cảm nhận được vị trí mơ hồ của hạt sen đó!
Dưới những bước nhảy không gian liên tục, khung cảnh trước mặt Trần Trường Sinh bắt đầu thay đổi và nhân gian bên dưới ngày càng giống như tách rời với thẩm mỹ của phương Đông.
Qua trang phục kỳ dị thì rốt cuộc Trần Trường Sinh đã biết hạt sen đó lưu lạc ở đâu rồi!
Ở phía tây xa xôi có gì? Đương nhiên là có Phật Đà!
Tây Phương Cực Lạc, Đại Linh sơn tự!
Sau này Tây Phật đã phản bội toàn bộ giới tu hành và đâm sau lưng chín thánh địa lớn, khiến cả giới tu hành phải đối mặt với kẻ thù từ cả hai bên.
Đại chiến Đạo Ma thất bại, thế nhưng công lao lớn của Phật môn cũng không thể bỏ qua!
Không ngờ ở kiếp này, hạt sen màu đen của Tổ Uyên thế mà cũng lưu lạc vào trong tay của Phật môn phương Tây!
Đó là sự trùng hợp hay là một sự sắp đặt nào khác?
Sau khi hắn chiếm giữ cơ thể của Ma hoàng Tổ Uyên liền có được ký ức của Tổ Uyên và hiểu được đại chiến Đạo Ma sợ rằng có thể không đơn giản như hắn nghĩ.
Trần Trường Sinh không còn tin rằng chuyện này có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Khi hắn giết Tổ Uyên, Tuệ Trí liền được mời tham gia thi đấu nội môn của Thanh Vân tông, có lẽ cũng chính là lúc đó, Tuệ Trí đã lấy được hạt sen màu đen.
Mà trong ký ức của Tổ Uyên, Trần Trường Sinh đã phát hiện ra một điều rất thú vị.
Dù sao hắn cũng chưa từng nghe nói qua còn có một vị Ma tôn ở phía trên Ma hoàng Tổ Uyên!
Mà căn cứ theo ký ức của Tổ Uyên, hắn dường như rất sợ vị Ma tôn này!
Sợ đến mức chỉ cần nghĩ đến thôi thì cơ thể này sẽ bất giác run lên.
Người mà Ma hoàng sau này sợ hãi, thế mà chưa từng nghe qua trong cuộc đại chiến Ma Đạo hậu thế.
Quả thật là kỳ lạ!
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, bây giờ điều quan trọng nhất với hắn chính là đoạt lại hạt sen!
Nếu mọi việc suôn sẻ, hắn cũng không muốn bản thân gặp rắc rối nào, nhưng nếu mọi việc không suôn sẻ…
Trần Trường Sinh không ngừng nhảy trong không gian với một con đao sau lưng, trong mắt tràn đầy sát ý.
Có lẽ là vì chiếm được cơ thể của Tổ Uyên nên tính cách của Trần Trường Sinh cũng bị một phần ma khí ảnh hưởng, khuôn mặt lúc nào cũng không tự chủ lộ ra sát ý.
Bất luận tại sao hạt sen màu đen lại ở trong tay ngươi, Trần Trường Sinh ta cũng mặc kệ ngươi là ai!
Ta đã giết một Ma hoàng Tổ Uyên, cũng không kém một Ma Phật Tuệ Trí sau này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận