Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 553: Đừng lo lắng, phía sau ngươi vẫn có rất nhiều người

Trong lúc ngủ mơ, âu Dương cảm giác mình đang gặp một giấc mơ rất rối loạn. Nó có tiên, có người tính kế, bầu trời khi thì biến thành màu đen, khi thì biến thành màu đỏ như máu, khi thì u ám, có bóng đen đang trừng đôi mắt đỏ tươi nhìn hắn. Còn có đám nghịch tử nhà hắn thỉnh thoảng lấy các cách chết khác nhau chết thảm trước mặt hắn…
Trong lòng âu Dương xuất hiện đủ loại cảm xúc.
Hắn vất vả lắm mới có cơ hội ngủ ngon. Nhưng không ngờ muốn ngủ cũng bị quấy rầy.
âu Dương thả lỏng lông mày đang nhíu chặt, hắn mở mắt ra, trong mắt có cảm giác mệt mỏi, huyệt Thái Dương bên trái hơi đau nhức giống như bệnh cũ ở kiếp trước.
Gần đây mấy đứa nghịch tử trong nhà liên tục trưởng thành, hắn biến thành nhân viên cứu hỏa cứu bọn họ nên gánh vác gánh nặng quá lớn. May mà chỉ còn lại chuyện của lão nhị, nếu làm xong thì hắn cũng có thời gian để nghỉ ngơi.
âu Dương thở dài, dù ngủ không ngon nhưng cũng có thể ngủ một giấc nên rất tỉnh táo.
Pằng pằng pằng!
Một vài tiếng động ồn ào vang lên bên tai âu Dương, hắn quay đầu lại, sắc mặt kì lạ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Lãnh Thanh Tùng mặc áo đen đang cầm Tịnh Tử để nổ súng với Biết Tam đang mang vẻ mặt không muốn sống nữa. Trong miệng chó mô phỏng tiếng súng ống, phum nước bọt đầy mặt Biết Tam.
Đây là lần đầu tiên âu Dương nhìn thấy lão nhị có cảm xúc phong phú như vậy nên lặng lẽ dùng một khối Kí Lục Thạch ghi hình lại. Hắn làm xong, mới kinh ngạc hỏi Lãnh Thanh Tùng: "Sao ngươi còn chưa đi?"
Lãnh Thanh Tùng đang ôm Tịnh Tử, hắn đứng dậy, bất mãn nhìn âu Dương, nói: "Này, dù sao hai người chúng ta cũng đã chưa gặp lại cả ngàn vạn năm, ngươi không muốn nhìn thấy ta đến mức đó sao?"
Lý Thái Bạch nói xong còn giơ Tịnh Tử đang chết lặng trong tay lên, hắn đắc ý nói: "Sao, ta để con chó này lại cho ngươi, hoàn toàn dựa theo lời ngươi nói, nó có thể bắn ra đạn chân nguyên liên tục."
Lúc này, âu Dương mới hoảng hốt nhớ lại, lúc hắn xuyên qua thời đại của Lý Thái Bạch thì đã từng liên tục kể cho Lý Thái Bạch nghe chuyện trước khi hắn xuyên qua.
- Thời đại nào thay đổi, kiếm nhanh lắm sao? Súng nhanh hơn trong vòng mười bước, súng bắn chỉ trong ba bước mà vừa chuẩn vừa nhanh.
- Súng là gì?
- Để ta làm nó cho ngươi xem.
âu Dương ở trong cơ thể âu Dã Tử đã đoạt thanh kiếm trong tay Lý Thái Bạch. Lý Thái Bạch chưa từng đưa thanh kiếm của mình cho người khác, cũng chỉ do dự rồi để âu Dương giật nó.
“Pằng pằng pằng!” âu Dương chĩa thanh kiếm của Lý Thái Bạch vào người Lý Thái Bạch rồi phun nước bọt, hành động rất trẻ con, buồn cười.
Chỉ là một việc nhỏ trong hành trình dài cả ngàn vạn dặm đi cùng Lý Thái Bạch nhưng không ngờ hắn vẫn còn nhớ. Hèn gì lúc ở trong mộ của tiểu tử này, hắn có thể dễ dàng để Tịnh Tử nhận chủ rồi mang nó đi, thì ra đây là quà Lý Thái Bạch tặng hắn.
âu Dương nhớ lại chuyện cũ rồi nhìn Lý Thái Bạch đang vui vẻ giơ con chó lên, hắn nở nụ cười. Hắn tiến lên, vỗ đầu Lý Thái Bạch, tức giận nói: “Đừng chạm vào đồ của ta chứ, tên chết tiệt này.”
Lý Thái Bạch bị âu Dương vỗ đầu, cười cười ném con chó trong tay cho âu Dương, hắn nhìn âu Dương rồi nói: “Được rồi, nói vài câu đi, ngươi đang đề phòng cái gì vậy?”
âu Dương nhận con chó, khựng lại, hắn nhìn đôi mắt chân thành tha thiết của Lý Thái Bạch thì tất cả những lời muốn nói đều nghẹn trong miệng, không nói nên lời, rồi thở dài, nói: “Ta không đề phòng, mà là không xác định…”
Lý Thái Bạch vạch trần suy nghĩ của âu Dương, nhíu mày hỏi: "Ngươi không xác định được ta có lợi dụng ngươi hay không, phải không?"
“Xin lỗi.” âu Dương cúi đầu nói với Lý Thái Bạch.
Tất cả mọi người đều đang tính kế, ngay cả quân cờ như Lý Thái Bạch cũng đặt hai quân lên bàn cờ để mưu tính chuyện trong tương lai.
âu Dương muốn lật tung bàn cờ này nên đã không muốn tin tưởng bất cứ ai thậm chí là Lý Thái Bạch đang đứng trước mặt.
Dù sao thì những tu sĩ mạnh này đã tìm hiểu được đạo lí của trời đất, đã nhìn thấy được những thứ sâu xa mà hắn không thể nhìn thấy. Khi đã biết tương lai sẽ thay đổi thì hắn cũng biết những tu sĩ mạnh này có điểm yếu.
Thậm chí trong lòng âu Dương đang có một suy nghĩ đáng sợ: “Lý Thái Bạch thành tiên có thật là vì chúng sinh hay không? Hay vẫn vì bản thân hắn?”
Lý Thái Bạch nhìn âu Dương đang cúi đầu im lặng, cười khẽ rồi nói: "Tình cảm sâu đậm thì không dài lâu, thông minh sẽ bị thông minh phản, trường hợp của tiểu tử ngươi là quá thông minh thì sẽ bị thông minh hại.”
âu Dương ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lý Thái Bạch, không hiểu hắn đang nói gì.
Lý Thái Bạch khoanh tay, nhìn về phía đông, không biết mặt trời đã mọc từ khi nào, ánh nắng dịu chiếu sáng khắp nơi.
Lý Thái Bạch nhẹ nhàng nói: “Dù ta có đang tính kế thì ngươi cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, bởi vì trên bản chất chúng ta là giống nhau, thuận theo thời gian làm ra thay đổi, để tương lai phát triển dựa theo mong muốn của mình, thật ra đều không có sai, nói nó là chuyện nhỏ bởi vì chúng ta đi thực giá trị của cuộc đời mình, nói nó là chuyện lớn bởi vì lẽ sống của chúng ta là thứ chúng sinh cần, không phải bởi vì muốn thay đổi tương lai nên ngươi mới cố gắng sao?”
"Vậy chúng ta cũng là đối thủ?" âu Dương đứng cạnn Lý Thái Bạch, nhẹ giọng hỏi.
Lý Thái Bạch nghiêng đầu nhìn âu Dương, lắc đầu nói: "Ta chỉ thấy được tới thời điểm hiện tại, ta không có khả năng tham dự vào việc tương lai, dù sao thì người sống trên thế giới này bây giờ là tiểu tử này chứ không phải ta!"
Lý Thái Bạch ghét bỏ nhìn áo đen trên người, kiếm tu không mặc áo trắng áo thì còn gọi kiếm tu sao? Sao hắn lại có chuyển thế không có gu thẩm mĩ như vậy chứ?
âu Dương sửng sốt, lập tức nhìn Lý Thái Bạch, mặt trời mới mọc chiếu ánh sáng nhạt lên người hắn. Nắm tay của Lý Thái Bạch nhẹ nhàng nhấn bờ vai âu Dương, hắn nói: "Thật ra ta cũng cho rằng ngươi muốn tính kế ta nên mới về quá khứ!"
âu Dương nhìn hắn, vừa định giải thích, lại bị Lý Thái Bạch ngăn lại.
"Nhưng có sao đâu. Dù ngươi tính kế ta, nhưng vẫn cho ta cảm nhận được ta còn sống một lần nữa, ta vẫn biết ơn ngươi, cho nên việc ngươi có tính kế ta hay không không quan trọng với ta."
Ta tình nguyện bị ngươi tính kế thì đâu liên quan tới ngươi!
Nghe Lý Thái Bạch nói như vậy, âu Dương cảm thấy xấu hổ.
Khi Lý Thái Bạch chiếm cơ thể Lãnh Thanh Tùng, âu Dương đã cho rằng, đây không phải là kế hoạch mà Lý Thái Bạch bày ra để sống lại.
Nếu so với Lý Thái Bạch thì hắn hơi bẩn thỉu chút.
Lý Thái Bạch không ngại vỗ bả vai âu Dương nói: "Cho nên ta cược tương lai trên người ngươi, còn chuyện ai đang tính kế ngươi, ta nghĩ ngươi biết rõ hơn ta!"
âu Dương vừa muốn trả lời thì giọng Lý Thái Bạch càng lúc càng nhỏ: "Ta cho ngươi một đề nghị đi, nếu không biết nên làm thế nào thì nhật kí, ta cho ngươi biết, thứ này thật sự có… tác… dụng..."
Lý Thái Bạch đang cố gắng chống cơ thể Lãnh Thanh Tùng, cuối cùng thật sự không kiên trì nổi, Lãnh Thanh Tùng ngã quỵ trên người âu Dương.
âu Dương vội vàng ôm hắn, không đợi âu Dương nhìn cẩn thận, Lãnh Thanh Tùng ngã trong ngực lại ra tay nhanh như sấm sét, ngón tay nhẹ nhàng nhấn trên trán hắn,giọng Lý Thái Bạch vang lên: "Đừng lo lắng, phía sau ngươi vẫn còn có rất nhiều người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận