Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 490: Sao ngươi lại lọt vào tay ta rồi?

Qua mấy ngày tắm thuốc, thân thể của hắn đã khôi phục hơn phân nửa.
Đầu tiên là bởi vì tên tiểu tử thúi Trường Sinh kia, khiến linh hồn của hắn bị hao tổn, theo lời của Thường Tố Trinh, đời này sợ rằng hắn cũng không cách nào trở thành đại tu sĩ được!
Thần hồn là cầu nối quan trọng để cảm ngộ pháp tắc thiên địa, bây giờ hắn vẫn chưa hình thành thần hồn mà linh hồn cũng đã bị hao tổn, cho nên đời này có lẽ không cách nào đột phá đến Hợp Thể!
Đối với điều này, âu Dương cũng quá để tâm, kẹt lại ở Luyện Khí cũng tầm mười năm, hắn đã sớm hoàn thành dự định thăng lên Trúc Cơ rồi ngồi ăn chờ chết.
Đời này đột phá đến Hợp Thể?
Chết cười, hoàn toàn không đột phá nổi!
Lại nói, lão tử mới Trúc Cơ đã mạnh như vậy!
Nếu thật sự đột phá, lão tử sợ sẽ biến thành khổng lồ!
Mà so với chuyện linh hồn bị hao tổn, Thường Tố Trinh càng lo lắng cho thân thể của âu Dương hơn.
Mặc dù Thường Tố Trinh không nói rõ, nhưng âu Dương vô cùng rõ ràng thân thể của hắn có lẽ là có vấn đề rồi.
Biểu hiện rõ nhất chính là: Tần suất đi tiểu đêm của hắn trở nên nhiều hơn, hắn tuổi còn trẻ, hơn nữa còn là một con gà tơ, thận hư phải tìm ai nói chuyện đây?
âu Dương trong lòng hiểu rõ, đầu tiên là thời điểm khi hắn đối phó với Yêu Tổ ở nhân gian, chân nguyên hao tổn, lại bởi vì tiểu Bạch phong thần, thân thể lần nữa quá tải mà bị thương.
Thân thể tu sĩ Trúc Cơ cũng không cường tráng bao nhiêu, mặc dù có thể chữa trị, nhưng cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian dài.
Lúc này, âu Dương chỉ có thể dựa vào chuyện hoàn thành nhiệm vụ chính thứ hai, “Giết chết năm tên trùm phản diện vận mệnh”! Sau khi hoàn thành, hắn sẽ mượn hệ thống, tăng cảnh giới rồi chữa trị thân thể.
Tóm lại là, không chết được, vấn đề không lớn, cùng lắm thì ăn nhiều cẩu kỷ một chút để bồi bổ thận!
So với thân thể của mình, âu Dương lại lo lắng cho tiểu hồ ly vẫn mê man ngủ li bì hơn, đứa nhỏ này từ lúc bắt đầu dung hợp với Cửu Vĩ lông trắng kia thì đã luôn hôn mê không tỉnh lại.
Sức mạnh huyết mạch thức tỉnh đại biểu cho khả năng Hồ Đồ Đồ có thể khôi phục lực lượng trước kia hay không, dựa theo tình hình hiện tại mà nói thì không có vấn đề gì.
Nhưng cái gọi là huyết mạch thức tỉnh này, thời gian thức tỉnh có hơi dài quá, cho nên âu Dương không trở về tông môn, vó ngựa không ngừng phi đến Vạn Yêu quốc.
“Sư nương, người có thể nhìn ra điều gì không?” âu Dương một thân áo xanh, lo lắng nhìn Thường Tố Trinh đang lật tiểu hồ ly như đang chọn heo con mà hỏi.
Hắn luôn cảm thấy vị sư nương này hơi không đáng tin cậy, ánh mắt sao mà giống như là đang mổ heo vậy!
Thường Tố Trinh lật xuôi lật ngược rồi xách ngược tiểu hồ ly lên, nhìn tiểu hồ ly đang xì bong bóng mũi ra ngủ, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cửu Vĩ? Hừ, nữ nhân chết bầm này sao vẫn còn sống như vậy được nhỉ?”
Xong đời!
Nghe sư nương nói như vậy, âu Dương đã biết có vấn đề.
Hồ Đồ Đồ là ý thức thứ ba của một con Cửu Vĩ thiên hồ, mà con Cửu Vĩ thiên hồ trước đây lại là Đồ Vân ở Đồ Sơn, người nhặt được Hồ Vân!
Nhìn vẻ mặt của sư nương, nếu nói Hồ Vân cùng con Cửu Vĩ Đồ Vân kia không có gì, đánh chết âu Dương cũng không tin!
Tên Hồ Vân này, mặt mày ngu xuẩn xuyên qua thế giới này, ôm Đồ Vân gọi mẹ, liên quan dữ chưa?
Nghĩ tới đây, âu Dương thật sự sợ Thường Tố Trinh ra tay làm thịt Hồ Đồ Đồ!
âu Dương kéo ra một nụ cười khô khan giả dối nói: “Sư nương, người biết Đồ Vân sao?”
Ầm!
Một cỗ sát ý gần như muốn biến thành vật chất xông ra từ trên thân Thường Tố Trinh!
Sau lưng âu Dương nháy mắt tuôn ra mồ hôi lạnh, đệt, ông già này để lại cuốn sổ nợ rối tinh rối mù cho mình!
Hắn vậy mà lại mang theo tiểu tam của ông già đến tìm vợ cả để chữa bệnh!
Không đúng, dựa theo trình tự thời gian…
Đệt, hắn vậy mà lại mang theo vợ cả của Hồ Vân đến tìm tiểu tam để chữa bệnh!
Mối quan hệ lộn xộn này nháy mắt khiến âu Dương nhức hết cả đầu.
“Ngươi tới tìm ta cứu bà già này à?” Thường Tố Trinh ném Hồ Đồ Đồ trên nệm mềm, nhìn âu Dương cười đầy thâm ý.
âu Dương nuốt ực một ngụm nước miếng rồi nói: “Thật ra… Thật ra cũng không vội, nếu thực sự không được, ta trở về tông môn cũng được!”
“Không cần, bệnh này ta có thể trị, thậm chí ta trị cực kỳ giỏi!” Thường Tố Trinh quả quyết từ chối lời đề nghị của âu Dương, tiếp nhận chuyện này.
Người nói như vậy, ta lại càng sợ ngươi thật sự làm thịt nó đó!
“Không phải, sư nương, thật đó, giờ ta dẫn nó đi ngay! Người giơ cao đánh khẽ coi như nó là cái đánh rắm đi!” âu Dương vội vàng ngăn trước người tiểu hồ ly, gượng cười nói.
Thường Tố Trinh cau mày, nhìn âu Dương nói: “Ngươi lo ta giở trò với nó? Ngươi nghĩ ta là người thế nào?”
“Người là người thế nào ta cũng không rõ, nhưng ít nhất ta biết người là mẹ ta!” âu Dương nhìn Thường Tố Trinh im lặng, trong lòng đã không nhịn được mà than thở.
Thường Tố Trinh không nuông chiều âu Dương, nàng giơ tay lên, một luồng gió đen nháy mắt bao trùm lấy âu Dương.
Khi gió đen bao trùm âu Dương, mặt hắn cũng tái mét!
Thường Tố Trinh đây là Độ Kiếp đỉnh phong, nhưng pháp thuật truyền tống sao lại tệ đến mức này? Mỗi lần dùng thuật pháp này là có thể lấy luôn nửa cái mạng của hắn!
Một khắc khi gió đen bao phủ âu Dương, giọng nói Thường Tố Trinh đột nhiên vang lên: “Lúc này Vạn Yêu quốc có chuyện không yên, ngươi đi giúp ta làm một chuyện!”
Gió đen cuốn lấy âu Dương nháy mắt bay ra ngoài, ở trên bầu trời xoay vài vòng, sau đó hắn văng ra lộn nhào trên mặt đất.
Rơi ngay lên người một con dê rừng già mặc quan phục.
âu Dương cảm giác trời đất quay cuồng, đưa tay vớ được thứ gì đó, há mồm nôn vào bên trong: “Ọe…”
Lão dê rừng dưới thân âu Dương tức giận hổn hển run rẩy chỉ vào âu Dương, tiểu tử này từ đây xuất hiện đây?
Đầu tiên là đặt mông ngồi trên người mình, sau đó coi mũ quan của mình như thùng rác!
Thật coi Bác Thi() ta ăn dấm à?!!
(
)Bác Thi: loài dã thú hình dáng giống như dê nhưng lại có chín cái đuôi và bốn cái tai, mắt mọc ở trên lưng, tên gọi là Bác Thi (猼訑), ai mang nó trên người thì sẽ không còn biết sợ hãi là gì.
Lão dê rừng mặc quan phục trong nháy mắt bùng nổ, cơ thể lão dê rừng nháy mắt tràn đầy cơ bắp vạm vỡ.
Khi lão dê rừng chuẩn bị đá tên tiểu tử Nhân tộc bay ra ngoài, một con chó đột ngột xuất hiện trước mặt lão.
Chỉ thấy trong mồm chó lóe ra chân nguyên gần như muốn nhưng tụ thành vật thể, thân thể lão dê rừng vốn đang phình to trong nháy mắt lại rụt về.
“Mấy chuyện đánh nhau ẩu đả này, thật thiếu con mẹ nó nhã nhặn!” Lão dê rừng tự nhủ.
Mà Thường Tố Trinh trong phòng nhìn tiểu hồ ly trên nệm mềm, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn một tia phức tạp.
Nàng lấy cớ đuổi âu Dương đi, một mặt là vì để nàng có thể yên tĩnh tâm làm chuyện này, một mặt lại là không biết nên làm sao để đối mặt với con hồ ly mà nàng đã rõ thân phận này!
Đồ Vân, người này đè ép nửa đời trước của nàng, khiến nàng phải sống dưới hào quang của Cửu Vĩ thiên hồ.
Thân là thiên tài Xà tộc nàng luôn bị Đồ Vân chèn ép một đầu, mãi mãi chỉ làm nền cho Đồ Vân tỏa sáng.
Cuối cùng ả thậm chí còn cản trở nàng và Hồ Vân yêu nhau!
Nghĩ đến đủ chuyện ngày xưa, Thường Tố Trinh hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn lấy hộp gỗ âu Dương đưa cho mình ra, lấy viên yêu đan của Thường Hiểu Nguyệt đút cho tiểu hồ ly.
Mặc dù nàng cực kỳ chán ghét Đồ Vân, thậm chí có lần hận đến mức muốn giết chết ả!
Nhưng ả lại là người Hồ Vân kính trọng nhất, cũng là chuyện đau lòng nhất đời này của Hồ Vân.
Nhìn yêu đan đã bị tiểu hồ ly nuốt vào, trong mắt Thường Tố Trinh lóe lên một tia thỏa mãn khó hiểu, cúi người nhẹ nhàng nói bên tai tiểu hồ ly:
“Người ta nói mẹ chồng ác thì không có con dâu ngoan, sao ngươi lại lọt vào tay ta rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận