Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 256: Tuệ Trí một thân công đức bàng bạc

âu Dương đứng tại chỗ cầm một thanh Đường đao trong tay, còn Tuệ Trí ở phía sau lưng lại nhẹ nhàng dùng áo cà sa bọc một cây củ cải trắng rõ ràng là đang bị thương.
âu Dương sát phạt lạnh lùng, Tuệ Trí mặt mũi hiền lành, còn có củ cải trắng ngay cả khóc cũng không dám.
Nếu như không phải củ cải trắng là bị hai người tự tay giày vò thành cái dạng này, thật giống như củ cải trắng vô tội được âu Dương và Tuệ Trí cứu ra từ trong tay của tà ma sau khi trải qua một cuộc đại chiến vậy!
Một con dốc nhỏ và cao xuất hiện ở trước mặt của hai người, hình như vì do củ cải trắng đang ở trong ngực của Tuệ Trí vừa rồi đã sử dụng sức mạnh của biển Bỉ Ngạn để tấn công âu Dương, nên khu vực xung quanh đã trở thành một vùng hoang vu.
Thế là trời đất một lần nữa biến thành một màu mờ nhạt, biển hoa không còn giống như lúc mới đặt chân đến đây nữa mà bên trong là cát vàng bay đầy trời và cành gãy lá úa bay múa khắp nơi.
Củ cải trắng bị bọc trong ngực của Tuệ Trí dù động một chút đều không động được, sau đó Hoa linh của Bỉ Ngạn chợt sợ hãi phát hiện ra hình như là vì Tuệ Trí đã nuốt vào một cánh tay của mình, vì thế sức mạnh bản nguyên của chính mình đang không ngừng chảy vào cơ thể của Tuệ Trí.
Nếu như không làm gì đó để ngăn cản, con lừa trọc có mặt mũi hiền lành ở trước mặt này sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ thay thế chính mình và trở thành Hoa linh của Bỉ Ngạn!
Nó muốn phản kháng, nhưng cơ thể của củ cải trắng hoàn toàn không thể động đậy được, vì trong cơ thể có một luồng sức mạnh kỳ dị chặn lại tất cả sức mạnh của chính mình!
Không cần nghĩ cũng biết, chủ nhân của luồng sức mạnh này chắc chắn chính là âu Dương, là người kém chút đã chặt đứt cánh tay của mình vừa rồi!
"Phía trước là chỗ nào?" âu Dương ngoẹo đầu và hỏi Tuệ Trí.
Tuệ Trí từ từ nhắm mắt lại để cảm nhận sức mạnh trong cơ thể của mình, sau đó hắn mở mắt ra và mỉm cười trả lời:
"Phía trước chính là Vong Xuyên hà, thần hồn của sinh linh sẽ được gột rửa ở nơi đó!"
Vong Xuyên hà, cái gọi là dòng sông của người chết đã chia cắt Minh giới và dương gian ở kiếp trước sao?
Trong truyền thuyết, sau khi chết con người phải đi qua Quỷ Môn quan rồi trải qua Hoàng Tuyền lộ, Vong Xuyên hà chính là ranh giới giữa Hoàng Tuyền lộ và âm Phủ. Nước sông có màu vàng như máu, bên trong đều là cô hồn dã quỷ không được đầu thai, côn trùng và rắn rết ở khắp mọi nơi, gió tanh đập vào mặt.
âu Dương chợt cười một tiếng, tiếng cười tràn đầy kỳ dị và tà ác, hắn nheo cặp mắt phượng lại rồi nhìn về phía chỗ đó và hỏi:
"Thật sao? Có thuyền hoa không? Ta còn chưa uống rượu hoa!"
"Cửu U lớn như vậy, nếu như không có thì hãy để cho bọn họ tạo ra một chiếc, có gì mà không được?" Một tay của Tuệ Trí đang ôm củ cải trắng, còn một tay khác dựng thẳng rồi nói hùa theo.
âu Dương nhún vai rồi đi lửng thững về phía trước. Còn Tuệ Trí thì theo sát sau lưng của âu Dương.
Hai người vượt qua dốc cao ở trước mặt thì lọt vào trong tầm mắt là một khu bến đò, sau bến đò chính là một dòng sông rộng lớn.
Dòng sông rộng không thấy bờ, nước sông có hai màu đỏ và vàng giao nhau.
Bên trong dòng sông chảy xiết này lại không ngừng xuất hiện những khuôn mặt người vặn vẹo quái dị.
Đó chính là những thần hồn bị mắc kẹt vĩnh viễn ở bên trong dòng sông!
Tuệ Trí sờ củ cải trắng ở trong tay, mình chẳng những hấp thu sức mạnh bản nguyên của cây củ cải trắng này, mà mình còn có thể lật xem ký ức của củ cải trắng đối với Cửu U nữa.
"Nhìn rất rộng đó!" âu Dương dõi mắt nhìn ra xa thì thấy Vong Xuyên hà không có điểm cuối làm cho bản năng của âu Dương cảm giác rất không thoải mái.
âu Dương ngồi khoanh chân ở trên dốc cao, lông mày hơi nhíu lại cùng một chỗ vì nghĩ cách ứng phó. Mình tới đây chắc chắn là do kế hoạch của Động Hư Tử và Hồ Vân, có lẽ là vì chuyện có họ nhưng không có tên đã quấy nhiễu mình nhiều năm.
Bằng không đã không có xảy ra cuộc vấn tâm ở Bồng Lai tiên sơn rồi.
Thân là người xuyên việt đi đến trên thế giới này, cho nên mình vốn chính là không có hộ khẩu, bây giờ mình phải tẩy trắng chính mình thành sinh linh của thế giới này.
Chuyện này có thể thực hiện, bởi vì đã có người đi trước!
Hồ Vân rõ ràng cũng là một người xuyên việt giống như mình lại có thể tu luyện Thiên Diễn đại thuật, thậm chí tu luyện đến tình trạng có thể chia năm năm với hệ thống trong cơ thể của chính mình!
Vậy nói rõ, Hồ Vân đã giải quyết được hoàn cảnh khó khăn có họ nhưng không có tên của chính mình.
Mình tới đây, cũng chính là muốn đi lại con đường mà Hồ Vân đã từng đi qua!
Chẳng qua chuyện có họ nhưng không có tên thì phải giải quyết như thế nào?
âu Dương không hiểu đầu đuôi câu chuyện là vì cái gì Động Hư Tử và Hồ Vân lại không nói trước với chính mình.
E rằng có chuyện gì đó mà hai người bọn họ muốn giấu giếm chính mình.
Thiết kế thật tốt để mình thì từng bước một dựa theo mong muốn của đối phương mà đi làm.
Hồ Vân lo lắng đám nghịch tử trên Tiểu Sơn phong không chịu nghe lời, cho nên hắn mới phải sử dụng đến cách thức dẫn dắt này.
Nhưng nếu biết rõ chỗ này là kế hoạch của Hồ Vân thì âu Dương có tiếp tục làm theo mong muốn của Hồ Vân mà tiếp tục đi tới đích không?
âu Dương để tay lên ngực tự hỏi và cho ra một câu trả lời phủ định.
Mặc kệ là Trần Trường Sinh hay là Bạch Phi Vũ, ngay cả là bây giờ Lãnh Thanh Tùng vẫn còn đang hôn mê trong bụng chó.
Thì bọn họ đều có kiêu ngạo của chính mình và không mong muốn số phận của chính mình bị người khác sắp đặt.
Mà mặc dù âu Dương hiểu điều này, nhưng hắn cũng giống bọn họ, không hề muốn như vậy.
Mặc dù luôn luôn tự gọi mình là rác rưởi, dựa trên kế hoạch của Hồ Vân và sống nhờ thành tích trong quá khứ.
Nhưng bàn về sự kiêu ngạo, âu Dương không thua bất cứ người nào trên Tiểu Sơn phong!
Số phận là của ta, không cần bất cứ người nào đến khoa tay múa chân!
Cho dù đó là chính ta đều không được!
âu Dương đứng người lên, hắn quay đầu nhìn về phía củ cải trắng đang hơi suy yếu ở trong ngực của Tuệ Trí rồi hỏi:
"Ngươi hấp thu thất tình lục dục, vậy người trông coi Vong Xuyên hà này là ai?"
Nghe được âu Dương hỏi thăm, trong ánh mắt của củ cải trắng ở trong ngực Tuệ Trí chợt dâng lên một tia sáng hi vọng, nó vừa định nói tùy ý một ít lời hung ác.
Nhưng giương mắt lên và nhìn thấy Tuệ Trí mặt mũi hiền lành, nó vẫn là nuốt một ngụm nước bọt rồi giải thích:
"Vào ngày mồng một và mười lăm hàng tháng, Hà linh ở trong Vong Xuyên hà sẽ kéo theo một chiếc thuyền lớn đi vào bến đò để tiếp đón những người chết tiến về vùng đất của người chết chân chính!"
Củ cải trắng dừng một chút rồi mở miệng nói tiếp:
"Mà trước bến đò sẽ có một khối Tam Sinh thạch, sinh linh đứng ở phía trước tảng đá kia sẽ tự động phân biệt ra nhân quả nhiễm phải là lớn hay nhỏ!"
Hoàng Tuyền lộ, Bỉ Ngạn hoa, Vong Xuyên hà, Tam Sinh thạch.
âu Dương đọc một lần từng cái tên quen thuộc, hắn nhìn dòng sông gợn sóng ngập trời ở phía xa rồi ung dung mà nói:
"Không biết Mạnh Bà đến cùng là một lão thái bà có mặt mũi xấu xí hay vẫn là một mị ma có cặp chân dài và “tâm hồn” to lớn đây?"
Vô số thần hồn màu xám trắng với cặp mắt đờ đẫn đang đứng ngơ ngơ ngác ngác tại bến đò ở phía xa.
Bọn họ đã từng là những đại tu sĩ quát tháo một phương, bây giờ lại đứng ở phía trước Tam Sinh thạch một cách yên tĩnh như heo chó và chờ đợi số phận của chính mình.
Mỗi khi có thần hồn nhiễm nhân quả đứng ở phía trước Tam Sinh thạch thì Tam Sinh thạch sẽ phát ra ánh sáng có màu sắc khác nhau.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím.
Nó tượng trưng cho thần hồn đó có nhân quả bị nhiễm phải là sâu hay cạn.
Ánh sáng trắng tượng trưng cho thần hồn đó có thể thông qua Vong Xuyên hà.
Khi có ánh sáng với màu sắc khác nhau sáng lên thì một dòng nước ở bên trong Vong Xuyên hà sẽ bao lấy và kéo thần hồn kia vào bên trong dòng sông.
Thần hồn cũng sẽ chống cự rồi sau đó bị kéo rơi vào trong Vong Xuyên hà trong tình trạng ngơ ngơ ngác ngác và phát ra tiếng kêu rên đầy đau đớn.
âu Dương và Tuệ Trí đi xuống dốc cao rồi đi thẳng đến phía trước Tam Sinh thạch.
Một tảng đá phẳng như gương cao bằng một người, có thể mơ hồ nhìn thấy ảnh phản chiếu của con người.
Vô số thần hồn với những hình dạng khác nhau xếp hàng thành thành thật thật đứng ở phía trước Tam Sinh thạch để tiếp nhận số phận của chính mình.
Chợt có hai tên chen ngang, âu Dương và Tuệ Trí lướt thẳng qua đội ngũ đang xếp hàng rồi đi tới phía trước Tam Sinh thạch.
âu Dương nháy mắt ra hiệu với Tuệ Trí, Tuệ Trí ngầm hiểu nên đưa củ cải trắng ở trong ngực cho âu Dương. Tuệ Trí gạt ra thần hồn đang chuẩn bị đứng trên thềm đá rồi đứng ở phía trước Tam Sinh thạch.
Lập tức có ánh sáng vàng kim tỏa ra ở phía trên Tam Sinh thạch!
Ngay cả nước sông vốn đang chảy xiết cũng đều trở nên thong thả.
Củ cải trắng bị âu Dương nắm chặt bông Bỉ Ngạn trên đỉnh đầu thì vẻ mặt dại ra.
Con lừa trọc nuốt sống cánh tay của mình mà mặt không đổi sắc ở trước mắt đây không ngờ lại là người có công đức lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận