Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 732: MẤY NGƯỜI NÀY CỨ LẠ LẠ

Nhìn vị hòa thượng đang mặc áo khoác da chân đi giày Chelsea đang là xu hướng hiện nay đứng trước mặt mình.
Đại não âu Dương đứng máy mất một giây, sau đó giống như nghe được mấy bác gái soát vé tốt bụng hay đứng nhà ga nhỏ giọng hỏi mình ngày trước.
âu Dương trong lúc nhất thời hoài nghi hắn thật sự chết hay chưa vậy.
âm tào địa phủ còn có hoạt động này?
Tưởng hắn là nam sinh vừa tròn mười tám tuổi ngây thơ dễ dụ lắm hả?
âu Dương lùi về phía sau một bước nhỏ, có chút cảnh giác nhìn hòa thượng đứng trước mặt mở miệng nói ra: "Ừm, người... Ưm hừm, đại sư, ngài là ai vậy?"
"Ta? Ta là Tuệ Trí đây mà sư huynh!"
Tuệ Trí nói xong câu đó, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của âu Dương, sau đó mới vỡ lẽ ra, sợ rằng âu Dương đã mất đi ký ức rồi.
Đi từ đường Hoàng Tuyền lội qua sông Vong Xuyên Hà, những mối quan hệ trong kiếp trước và kiếp này lập tức biến mất.
Chỉ cần không phải là Thánh Nhân, vĩnh viễn không cách có cách nào thoát khỏi vòng luân hồi.
Vốn tưởng rằng sư huynh cũng giống như trước đây, vào ra luân hồi cũng giống như trở về nhà mình.
Đáng tiếc một trăm vạn năm qua đã bào mòn đi toàn bộ thiên tư của huynh ấy, người hắn muốn gặp là vị sư huynh tài năng ngập trời kia chứ không phải là người hiện tại đang muốn đi chuyển thế đầu thai này.
Chẳng biết tới khi nào hắn mới có thể nghe sư huynh dạy dỗ một lần nữa!
Dưới ánh mắt tiếc nuối vô hạn của Tuệ Trí, âu Dương cảm thấy rùng mình.
Hòa thượng này vừa nhìn là biết không phải là hòa thượng đứng đắn rồi, sẽ không phải nửa đêm lôi hắn đi luận kinh chứ?
Tuệ Trí lại nghiêng người nhường ra một con đường, nhẹ giọng nói: "Là tại hạ nhận lầm người, mời thí chủ lên đường!"
"Đại sư đang chờ người nào sao?" âu Dương nhìn biểu hiện trên mặt Tuệ Trí trở nên vô cảm, thận trọng mở miệng hỏi.
Tuệ Trí chắp tay trước ngực, nhẹ giọng hồi đáp: "A di đà phật, người này ở trong lòng tiểu tăng, cũng ở trong lòng thí chủ!"
Nghe thấy Tuệ Trí nói vậy khiến nội tâm âu Dương khiếp sợ rồi đấy.
Mẹ nó, có khi nào là cao tăng đắc đạo thật không!
Bởi vì nghe xong không hiểu mẹ gì hết!
âu Dương nghe được lời nói phật pháp cao thâm, trên mặt lập tức kính cẩn, chắp tay trước ngực nhìn Tuệ Trí mở miệng hỏi: "Xin hỏi đại sư, nơi này là chỗ nào, ta và đệ đệ của ta tiếp theo nên đi thế nào?
"Nơi này chính là âm tào địa phủ, vượt qua ngọn núi này, là nơi mà thí chủ cần đi đến." Tuệ Trí mở miệng trả lời, nhưng ánh mắt lại rơi vào người đang đứng sau lưng âu Dương.
Ngoại hình người này giống âu Dương tới bảy tám phần, nội tâm Tuệ Trí run sợ một hồi.
Người này cùng ta có duyên Phật!
Hai mắt Tuệ Trí khẽ nhúc nhích, mở miệng hỏi: "Không biết vị thí chủ kia đang đứng sau lưng thí chủ có thể vươn tay để tiểu tăng nhìn một chút?"
Mặc dù cảm giác mà hòa thượng trước mặt mang lại cho hắn rất phức tạp, nhưng rõ ràng có loại khí chất của cao tăng đắc đạo, âu Dương quyết định dẫn âu Gia từ phía sau ra.
Thấy âu Gia nghi hoặc nhìn mình, Tuệ Trí nhẹ nhàng giơ tay nói: "Hắn là người có phúc lớn, vận mệnh này thật tốt!"
Một điểm Phật quang từ trong tay Tuệ Trí bay ra, rơi xuống bàn tay âu Gia.
Một chữ Vạn màu vàng xuất hiện ở trong lòng bàn tay âu Gia.
Mặc dù không biết hòa thượng này cho đệ đệ nhà mình thứ gì, nhưng âu Dương vẫn kéo âu Gia cúi đầu cảm ơn hòa thượng.
Tuệ Trí lại giống như pho tượng đứng tại chỗ, không tiếp tục để ý hai người.
Khi âu Dương, âu Gia và Tuệ Trí tạm biệt nhau rồi đi về phía núi.
Tuệ Trí đang đứng đó lặng lẽ nhìn bóng lưng của hai người, khẽ thở dài, lắc đầu rồi biến mất khỏi chỗ.
Toà núi cao chỉ có một còn đường duy nhất, hai bên cây cao san sát nhau, nhưng điều đặc biệt là con đường này lại được xây bằng những tấm sắt.
Đạp chân lên trên thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ lạnh từ tấm sắt truyền đến.
âu Dương và âu Gia một đường đi rất nhanh, không bao lâu truyền đến tiếng đông đông vang lên bên tai.
Sau khi rẽ ở một góc và thay đổi tầm nhìn, âu Dương kéo âu Gia dừng lại tại chỗ.
Bởi vì âu Dương nhìn thấy con đường phía trước không phải là những tấm sắt như lúc nãy nữa mà là những lưỡi đao sắc bén!
Mỗi một bậc thang, đều là từng lưỡi dao từng lưỡi dao sắc bén.
Và một người đàn ông trung niên với mái tóc sặc sỡ trên đầu đang đứng trước mặt hai người, từng quyền bẻ lưỡi đao dưới chân thành một bậc thang cong.
âu Dương lúc này mới ý thức được, ngọn núi trước mắt rõ ràng là một ngọn núi toàn là đao.
Mà sở dĩ hai người đi nhẹ nhàng như vậy, là bởi vì có lão ca ở chỗ này giúp hai người tiến lên.
Nhưng rất rõ ràng, dù tốc độ đập của người này rất nhanh nhưng không nhanh bằng tốc độ đi của âu Dương và âu Gia.
Không bao lâu, âu Dương và âu Gia đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên.
âu Dương lôi kéo âu Gia nhìn người đàn ông trung niên có mái tóc sặc sỡ, chân thành từ đáy lòng nói ra: "Lão ca, ngươi quá lợi hại rồi, cũng không biết là người nào có lòng dạ đen tối đến mức thiết kế cái địa phủ theo kiểu này, bậc thang toàn là những lưỡi đao mà hợp thành, đây không phải là lương tâm thối nát sao!"
Đối mặt với những lời trách mắng của âu Dương, tay người đàn ông trung niên đang bẻ lưỡi dao dừng lại một chút, trong lúc nhất thời không biết như thế nào mở miệng trả lời.
âu Dương hứng thú bừng bừng sờ lên mặt lưỡi đao bên trên, đưa tay gõ gõ còn nghe được tiếng kim loại từ độ dày của lưỡi đao truyền đến, làm nội tâm âu Dương nhảy một cái.
Mẹ nó, cường độ của lưỡi đao này đúc từ hợp kim thép hả?
Mà vị lão đại trước mặt này dùng tay có thể bẻ cong lưỡi đao?
Hơn nữa, con đường sắt núi mà hắn đi qua có lẽ là do vị lão đại này làm bằng tay không.
Không bình thường một chút nào!
Hai mắt âu Dương tỏa sáng, nhìn người đàn ông trung niên mà cười cười: "Lão ca có chiêu dùng tay không bẻ cong lưỡi đao bằng thép, thật là làm cho ta phục sát đất, lão ca có thể dạy cho hai huynh đệ chúng ta làm như thế nào được không, về sau cũng xem như có cái chiêu để phòng hờ?"
Người đàn ông trung niên nghe được lời nói của âu Dương, ngẩng đầu lên, nhìn người mang bộ tà áo xanh trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Huynh muốn học à?”
Khi âu Dương nhìn thấy người hai mắt của người này đỏ lên, hắn nghĩ thầm toang rồi, có lẽ người xây dựng nên Địa phủ có lòng dạ độc ác mà hắn vừa nhắc đến chính là người trước mặt, lỡ người có đôi mắt đang đỏ như máu này dùng đôi tay bẻ cong lưỡi đao cho hắn một đấm thì xong, khỏi cần đầu thai làm gì cho mệt.
âu Dương bỗng nhiên lùi lại một bước, nuốt một ngụm nước bọt, cười lớn: "Lão ca nếu là cảm thấy khó xử, không học cũng không sao, ta chỉ tùy tiện hỏi vui thôi! Ha ha."
Tiêu Phong nhìn Đại sư huynh, cố nén nước mắt, ho khan một tiếng, không muốn để cho mình quá mức thất thố, để tránh hù dọa Đại sư huynh đã quên mất ký ức, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười mà hắn xem là thân thiện nhất: "Con đường này có chút khó đi, huynh chờ ta một lát, ta giúp huynh làm phẳng là có thể an ổn đi tới cuối."
Mặc dù không biết vì lý do gì mà lão ca trước mặt lại tốt bụng như vậy, nhưng đã có người giúp hắn miễn phí sửa đường, mình chờ lâu một chút cũng không có chuyện gì cả.
Đinh đinh đinh!
Tiếng đánh dồn dập thay nhau vang lên, toà núi cao cũng bắt đầu lắc lư, phát ra tiếng động như mưa rào.
Khi đó, một đạo sĩ mặc áo cà sa, đầu đội đao quan, dở dở ương ương đứng trước mặt hắn, lấy ra một quả cầu thủy tinh và và nói để cho hắn trải nghiệm thử, nhìn qua không giống món đồ gì tốt cho lắm.
âu Dương bắt đầu thấy bối rối, cảm thấy nơi này hết thảy đều rất kỳ quái.
Đầu tiên là con cóc khổng lồ rồi đến vị hòa thượng Tuệ Trí, sau đó là lão ca tay không bẻ lưỡi đao, bây giờ thì đạo sĩ đang ôm quả cầu cái này giơ thủy tinh.
"Nếu như nơi này là âm tào địa phủ, ta thấy phong cách mỗi người ở đây cứ lạ lạ thế nào ấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận