Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 99: Kiếm trong tay kiếm tu chính là đạo lý

Hung hăng đá sư tử đá mấy cước, nhưng Âu Dương vẫn truyền cho chút chân khí, dù sao cũng là chí trung thành của mình, đánh thì đánh, khi phải cho quà vặt thì mình cũng không keo kiệt.
Sư tử đá bị Âu Dương đá lăn khắp đất cảm nhận được trong người mình có thêm chân khí, cả người trở nên ấm áp.
Đúng, chính là cảm giác này, mau nhiều thêm đi!
Sư tử đá thoải mái không kiềm được kêu thành tiếng.
Vì vậy mọi người đều thấy một màn như này, Âu Dương đá con sư tử đá vênh váo kia lăn khắp đất, nhưng con sư tử đá đó lại thoải mái kêu thành tiếng.
"Hóa ra con sư tử đá kia thích kiểu này sao?" Mọi người đột nhiên hiểu rõ trong lòng, lần sau mình nhất định sẽ thử một chút, đây chính là cơ hội tốt để lấy lòng thạch thú thủ vệ của Thanh Vân tông đó!
Từ chối con sư tử đá khác ngồi xổm xuống muốn cõng mọi người tới đỉnh núi, Âu Dương dẫn cả bọn đi bộ lên.
Thanh Vân tông có mấy nghìn đệ tử nội môn, nhưng đường núi ở Thanh Vân Phong cực kỳ dài, không cho phép ngự kiếm phi hành nên chỉ có thể chen lấn nhau mà đi như vậy.
Trái lại cảnh sắc ở Thanh Vân Phong lại đủ khiến mọi người quên đi mệt nhọc khi đi bộ, vì đã bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn.
Một đàn tiên hạc bay lượn quanh núi, kỳ hoa dị thảo tranh nhau khoe sắc, sương mù do nguyên khí thiên địa hình thành bao phủ khắp núi, thỉnh thoảng còn có lương đình và ghế đá cho mọi người nghỉ ngơi.
Lết một chuyến lên Thanh Vân Phong thật ra không khác gì đi dạo ở ngoại thành một lần cả, coi như xây dựng tình đoàn kết cho Tiểu Sơn phong.
Hồ Đồ Đồ mặc váy trắng, kiểu tóc là do Âu Dương vụng về búi thành hai cái bánh bao nhỏ trên đầu, khi Hồ Đồ Đồ đi lại, hai búi tóc tròn như bánh bao cứ lắc lư.
Hồ Đồ Đồ kéo tay Âu Dương, vừa đi vừa hỏi: "Đại sư huynh, hôm nay Thanh Vân tông có phụ trách cơm không?"
Dù sao cũng là trẻ con, Hồ Đồ Đồ không hề quan tâm tại sao lại tới đây, chỉ quan tâm hôm nay ăn ngon hay không.
Âu Dương ghét bỏ nói: "Cơm ở Thanh Vân tông khó ăn gần chết, đám người trên núi này không ăn cơm nên nấu qua loa lắm, lão tam, lát nữa đi bắt mấy con tiên hạc béo mập một chút để dừng chân nướng ăn."
Trần Trường Sinh mặc đồ màu tím, đeo mặt nạ trắng gật đầu, đưa mắt nhìn về phía tiên hạc trên bầu trời, quyết định chọn con tiên hạc dẫn đầu, mắt ngừng lại.
Con hạc trắng đang nhàn nhã bay trên trời không hay biết gì vô thức bay về phía đám người Âu Dương, theo sát sau lưng bọn họ, tùy thời nhảy vào nồi.
Lãnh Thanh Tùng một thân màu đen ôm kiếm, Bạch Phi Vũ cả người đồ trắng treo trường kiếm bên hông.
Do mới đánh một trận nên cả hai đều bày ra gương mặt thối, vừa quay mặt ngược hướng với nhau vừa không nói gì.
Âu Dương cũng lười hỏi hai người vừa xảy ra chuyện gì, hắn chỉ tò mò, ngày thường tiểu Bạch luôn tỏ ra trưởng thành ổn trọng, rốt cuộc lão nhị đã làm gì mà lại khiến hắn tức giận như vậy?
"Âu Dương sư huynh tới rồi à!"
" Đã lâu không gặp Âu Dương sư ‌huynh!"
"Âu Dương sư huynh, nào rảnh cùng đấu kiếm nhé!"
"Âu Dương sư huynh, mấy ngày không gặp nhớ ngươi hơn rồi đó!"

Do đi bộ nên gặp rất nhiều người quen cũ của Âu Dương trên đỉnh núi, dựa theo nguyên tắc kết bạn bằng một tập tranh, Âu Dương cực kì được hoan nghênh ở Thanh Vân tông.
Nên khắp đường đi, các nội môn đệ tử đều chào hỏi Âu Dương.
Âu Dương cũng cười chào hỏi với người khác, nghe thấy người khác đùa giỡn với mình thì Âu Dương vẫn có thể chậm rãi tiếp chuyện với đối phương.
Còn Thánh tử Thanh Vân thánh địa Trần Trường Sinh vừa được bổ nhiệm lại không được nhiều người chú ý, mọi người chỉ cảm thấy Trần Trường Sinh hơi quen, nhưng không thể nhớ lại đã gặp ở chỗ nào.
Gương mặt nghiêm túc khiến Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ gần như không có bạn bè gì ở Thanh Vân tông, cũng không xuống núi xã giao với ai nên rất ít người biết hai người họ.
Mọi người chỉ nhớ rõ trong lòng, thiếu niên từng đơn độc đấu toàn bộ Vấn Kiếm phong chắc chắn là một trong hai người!
Hồ Đồ Đồ nắm tay Âu Dương mà sùng bái nhìn Đại sư huynh nhà mình, không ngờ nhân duyên của Đại sư huynh ở Thanh Vân tông lại tốt như vậy!
Không hổ là Đại sư huynh của Đồ Đồ!
Đồ Đồ thích Đại sư huynh nhất!
Tiểu cô nương nở nụ cười trên mặt, lanh lợi nắm tay Âu Dương, hai búi tóc bánh bao lỏng loẹt lắc lư lúc ẩn lúc hiện.
Trần Trường Sinh tiện tay làm một cái nồi ở ven đường, giơ tay lên, một con dao xuất hiện trong tay hắn, tiên hạc chờ đợi từ lâu vội vàng rướn cổ lên cho làm thịt.
Nhưng hành động này quá mức máu me, còn có Đồ Đồ ở đây nữa, Âu Dương nháy mắt ra hiệu cho Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh ngầm hiểu, kéo tiên hạc đi vào trong rừng cây, lúc trở lại, tiên hạc đã xuất hiện với trạng thái có thể vào nồi.
Sau khi cả bọn ăn uống no nê thì lại theo một nhóm đi bộ cuối cùng leo lên đỉnh Thanh Vân Phong.
Trong đại điện trên đỉnh núi, các đệ tử đã đứng vững theo vị trí của các đỉnh núi, khắp nơi chỉ người với người.
Đám Âu Dương đi tới một khoảng đất trống rồi ngồi lên chiếu, không giống cái sơn phong khác động chút là có hơn trăm người, Tiểu Sơn phong chỉ có tổng cộng sáu người, vì thế mấy người họ vừa ngồi xuống cái đã thấy rất trống trải.
Tiếng chuông cổ lại vang lên ba tiếng, Động Hư Tử và Thái A bước ra khỏi đại điện.
Đạo vận lưu chuyển quanh người Động Hư Tử, sau đầu có một vòng pháp luân bảy màu, tay ôm phất trần trước ngực, mỗi cử chỉ đưa tay nhấc chân đều giống như tiên nhân đắc đạo.
Cả người tông chủ Kiếm tông Thái Ai tràn ngập kiếm ý sắc bén, đứng ở đó như một thanh kiếm, chỉ đứng im, cảm giác bén nhọn vô hình khiến không ai dám nhìn thẳng vào.
Động Hư Tử tiến lên một bước nhẹ giọng nói, nhưng lời của hắn lại truyền tới tai của tất cả mọi người: "Hôm nay triệu tập đệ tử của tông môn ta là vì một chuyện, đó là bí cảnh tiên nhân! Bên trong bí cảnh có cơ duyên lớn, phúc phận lớn, nhưng cũng cực kì đáng sợ và đầy rẫy nguy hiểm, đây chính là tông chủ Kiếm tông Thái A, ta và tông chủ Kiếm tông đã bàn bạc, Thanh Vân tông chúng ta và Kiếm tông sẽ phái ba người vào bí cảnh tiên nhân cùng với tán tu trong thiên hạ!"
Động Hư Tử nói xong, lại nhìn lướt về phía Tiểu Sơn phong, nói tiếp: "Thanh Vân tông chúng ta phái Thánh tử Thanh Vân thánh địa Trần Trường Sinh, Đại đệ tử Âu Dương và Nhị đệ tử Lãnh Thanh Tùng của Tiểu Sơn phong đi!"
Toàn trường trở nên xôn xao!
Lần này bí cảnh tiên nhân mở ra, mọi người đều biết trong đó khẳng định có cơ duyên lớn!
Điều này khiến đám đệ tử đua nhau xoa tay, muốn thử may mắn của nhân vật chính là mình để được chia một chén canh trong bí cảnh tiên nhân, nhưng lời của chưởng giáo lại khiến lòng họ giá lạnh.
Tại sao mình không thể đi?
Tại sao danh sách ba người đều bị Tiểu Sơn phong chiếm hết?
Ừ thì danh sách ba người đều bị Tiểu Sơn phong chiếm hết, nhưng tại sao những tán tu không môn không phái lại được vào, còn người có tư chất hơn xa tán tu như bọn họ lại bị cấm vào!
Quyết định này của Động Hư Tử khiến mọi người không phục, thậm chí còn cảm thấy chưởng giáo đang cướp đoạt cơ duyên của bọn họ!
Dưới đại điện lộn xộn một trận, các phong chủ của các đỉnh cũng không ngăn cản, bọn họ cũng bất mãn đối với quyết định của trưởng giáo.
"Im lặng!" Động Hư Tử quát khẽ một tiếng, toàn trường lần nữa im lặng như tờ.
"Tiếp theo mời tông chủ Kiếm tông Thái A giải thích cho mọi người tại sao lại làm như vậy!" Động Hư Tử biết quyết định này sẽ khiến trên dưới Thanh Vân tông bất mãn, vì thế đã đẩy Thái A ra.
Tông chủ Kiếm tông Thái A bước lên một bước, kiếm ý cuồn cuộn lập tức phóng xuống quảng trường.
Dưới kiếm ý như thiên uy của tông chủ Kiếm tông, ngay cả các phong chủ các đỉnh cũng không nhịn được giật mình chứ đừng nói tới các đệ tử bên dưới.
Ai cũng đang cực khổ chống đỡ.
Thái A quét mắt một vòng, khinh thường cười một cái: "Giải thích? Các ngươi cũng xứng?"
Từ trước tới nay kiếm tu đều như vậy, không nói đạo lý, vì kiếm trong tay kiếm tu chính là đạo lý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận