Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 150: Thái A giải vây

Bầu không khí của cả tòa Chú Kiếm thành đều trở nên ngưng trọng, nước mưa mùi máu tươi làm cho bầu không khí vốn tràn đầy sự giết chóc lại tăng thêm một tia tàn nhẫn.
Ba người âu Dương đưa lưng về phía nhau hình thành một tam giác, Lãnh Thanh Tùng được ba người bảo vệ ở phía sau, bầy cá thối tôm nát trước mắt này, ba người bọn họ đều không để vào trong mắt.
Mà các kiếm tu ở đối diện lại giống như gặp phải kẻ địch mạnh, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một người đeo mặt nạ thần bí có thể triệu hồi vô số con rối.
Một kiếm tu áo trắng thâm sâu không lường được.
Một chiến thần xách chó cầm con chó trong tay có thể giết bảy vào bảy ra ở trong kiếm tu!
Mỗi một người đều là đối thủ cực kỳ khó giải quyết, chỉ dựa vào những tán tu bất nhập lưu như bọn họ này, muốn ngăn cản ba người họ đòi cái thuyết pháp, dường như có chút viển vông.
Toàn bộ tu sĩ kỳ Xuất Khiếu đã chết trong bí cảnh tiên nhân, tiểu tử có thể hấp thụ cả bí cảnh tiên nhân kia nhất định không thoát khỏi có liên quan.
Họ chỉ muốn có một thuyết pháp, một thuyết pháp ít nhất có thể thuyết phục được họ!
Nếu không, đó chính là không chết không thôi!
Các kiếm tu vĩnh viễn xem thường lẫn nhau, nhưng nếu là muốn làm kẻ địch với kiếm tu, thì kiếm tu đi ngang qua đều sẽ giúp đỡ theo bản năng.
Điều này đã thành một bí mật công khai trong kiếm tu.
Mà đã có kiếm tu xé trường bào của mình xuống, cột nắm tay cầm kiếm chung với chuôi kiếm, làm tốt tính toán liều mạng.
Trên đường phố trong thành, trên nóc nhà, trên lầu cổng thành có vô số kiếm tu cầm kiếm đứng lít nhít.
Bọn họ trầm mặc nhìn về phía mấy người âu Dương, biểu đạt lập trường của mình!
âu Dương vốn còn muốn mở miệng nói mấy cái cớ đường hoàng để lừa dối đám ngu xuẩn dùng chung nửa đầu óc trước mắt này.
Nhưng thái độ của Trường Sinh và Tiểu Bạch đã nói rõ, bọn họ khinh thường đi nói lời nói dối này, quả thực là Lãnh Thanh Tùng đã giết chết những đại tu sĩ kia, mặc kệ rốt cuộc vì sao, bọn họ nguyện ý gánh vác nhân quả này!
âu Dương Thân là đại sư huynh hiển nhiên ăn ý không nói gì, ngược lại dùng thái độ kiêu ngạo nhất để đối mặt với các kiếm tu ở trước mắt.
Ba người kiêu ngạo đối mặt với kiếm tu của cả tòa thành, vậy mà khí thế còn có thể vững vàng áp chế đối phương!
"Chư vị! Lần này đạo hữu có thể sống sót đi ra từ trong bí cảnh, tất cả dựa vào ba vị đạo hữu phía đối diện liều chết cố gắng! Tại sao còn muốn rút đao chĩa hướng ân nhân của mình?" Giọng nói của Triệu Tiền Tôn vang lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người lại tập trung trên người Triệu Tiền Tôn mặc áo xanh.
Trên mặt Triệu Tiền Tôn mang theo vẻ đau xót nói: "Mấy trăm vị đại tu sĩ kiếm tu bỏ mình ở bên trong bí cảnh tiên nhân, điều này đối với bất cứ người nào trong chúng ta mà nói đều là sự thật không thể tiếp nhận."
"Nhưng mà các ngươi có nghĩ tới hay không, dù ba vị đạo hữu ở phía đối diện mạnh như thế nào thì làm sao có thể chém giết mấy trăm vị đại tu sĩ trong thời gian ngắn như vậy? Hơn nữa chư vị đừng quên, trước khi ba vị đạo hữu ở đối diện tiến vào đại điện, đại tu sĩ đã bị một đạo kiếm khí màu đen giết chết!"
Lời nói của Triệu Tiền Tôn quả thực đã làm cho bầu không khí ngưng trọng kia thả lỏng ra không ít, hắn nói không sai, trước khi ba người âu Dương đi vào cũng đã có tu sĩ chết ở trong cung điện.
Hiềm nghi của ba người âu Dương có thể loại trừ, nhưng tu sĩ áo đen được ba người mang theo từ trong cung điện ra kia thì có vấn đề lớn!
Dựa vào cái gì mà tất cả tu sĩ đều chết ở trong cung điện, duy chỉ còn lại có một mình tu sĩ áo đen kia?
Lời nói của Triệu Tiền Tôn khiến sắc mặt của các kiếm tu nhìn ba người âu Dương trước mắt hòa hoãn đi không ít, nhưng ánh mắt lại lần nữa nhìn chằm chằm vào Lãnh Thanh Tùng đang ở phía sau âu Dương.
Có thể hấp thụ hết toàn bộ bí cảnh tiên nhân, nhưng những kiếm tu đã chết kia không có bất cứ quan hệ gì với thiếu niên áo đen trước mắt này thì chó cũng không tin!
Triệu Tiền Tôn không mở miệng nói chuyện nữa, ngay từ đầu một mình Bạch Phi Vũ ngăn chặn kiếm tu, đến bây giờ mấy người âu Dương bị kiếm tu cả thành vây quanh, mình đều vừa vặn biểu đạt thiện ý của mình.
Đây cũng là Triệu Tiền Tôn lấy lòng mấy người âu Dương, Triệu Tiền Tôn kiến thức rộng rãi đương nhiên sẽ nhìn ra mấy người âu Dương chắc chắn không phải tán tu bình thường, tuy rằng ở giữa không biết có hiểu lầm gì khiến âu Dương ba lần bốn lượt nhằm vào mình.
Nhưng chỉ cần ở thời điểm mấy người nguy nan nhất mình có thể vừa đúng lúc nói vài câu tốt, vậy tất sẽ nhận được hảo cảm của bọn họ.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi càng có vẻ trân quý hơn dệt hoa trên gấm!
Nhưng Triệu Tiền Tôn có thể làm cũng chính là nói lên vài câu lời hay, mềm mại đứng bên cạnh âu Dương một chút, dù sao cũng là tính mạng của mấy trăm đại tu sĩ, không phải dăm ba câu nói của mình là có thể làm cho những kiếm tu này chấm dứt!
âu Dương chắp tay với Triệu Tiền Tôn, tỏ vẻ ân tình này mình nhận, nhưng âu Dương lại lựa chọn phương pháp phá cục đơn giản thô bạo nhất.
Đó chính là quang minh chính đại đi ra ngoài!
"Đi thôi, đưa lão nhị về nhà, ta xem người nào dám ngăn cản!" âu Dương vung con chó lên, bước nhanh về phía trước.
Một đám kiếm tu lập tức cầm kiếm xông lên!
âu Dương vừa chuẩn bị bạo khí, khi đơn giản thô bạo lao ra một con đường.
Giọng nói của Thái A từ trên bầu trời vang lên: "Nhân quả của những kiếm tu này, Kiếm tông ta gánh vác!"
m thanh như tiếng chuông lớn, trực tiếp làm không khí ngưng trọng chấn động mở ra.
Tất cả mọi người nhìn về phía bầu trời, Thái A bên hông treo kiếm chắp tay mà đứng với vẻ mặt bình tĩnh nhìn mọi người phía dưới, mà Tống Mộ ở phía sau hắn cũng lạnh lùng ôm kiếm.
"Tông chủ muốn thiên vị những tu sĩ tàn sát kiếm tu này?" Tiếng của các kiếm tu hội tụ thành một mảnh, ngẩng đầu nhìn về phía vị đứng đầu kiếm đạo đang đứng trên trời này.
Các kiếm tu đều rất cố chấp, coi như là bỏ mình cũng phải hỏi ra lý do.
Thái A cũng không có mở miệng, mà là vung tay lên, mấy trăm quan tài vàng xuất hiện ở trên không trung, sau đó đập mạnh xuống mặt đất.
Mỗi quan tài vàng đều nặng mấy ngàn cân, nện trên mặt đất nhấc lên mảng lớn bùn nhão.
Thái A nhẹ giọng nói: "Thu thi thể cho bọn họ, mưa vẫn đang rơi, bọn họ nằm trên mặt đất sẽ bị lạnh."
Các kiếm tu im lặng không lên tiếng, thu thi thể các tu sĩ vong mạng, quá trình vô cùng trịnh trọng.
Sau khi toàn bộ thi thể được thu cất xong, tất cả các kiếm tu vẫn nhìn chằm chằm về phía Thái A, hi vọng vị tông chủ Kiếm tông này có thể cho mọi người một lời giải thích.
Kiếm tông của chín Thánh Địa lớn vốn cũng không nói đạo lý, hành sự bá đạo còn tùy hứng.
Nhưng hôm nay tính tình Thái A cực kỳ tốt, lẳng lặng nhìn lướt qua một vòng các kiếm tu đang đứng đầy trong Chú Kiếm thành sau đó nói:
"Tu sĩ chúng ta tự bước trên con đường tu luyện, chính là cùng với trời tranh đấu với đất, người chết đạo tiêu tan nhiều không đếm xuể, người trước ngã xuống, người sau tiến lên cũng đếm không xuể, vì cầu đạo mà chết, khi chết cũng không tiếc, Chú Kiếm thành lập vạn bia kiếm, các tu sĩ bỏ mình lần này có thể tiếp nối lên bia, để cho kiếm tu trong thiên hạ chiêm ngưỡng, mặc dù vị tu sĩ kia không giết chủ ý kiếm tu của ta, nhưng vẫn có quan hệ lớn lao như cũ, lấy mười năm phong ấn của Kiếm tông Vấn Kiếm trì làm cảnh giới!"
"Tông chủ đại nghĩa!" Toàn bộ kiếm tu trong thành đồng loạt nhìn Thái A.
âu Dương cười lạnh, để lão nhị nhà mình đi bí cảnh tự phong mười năm? Mơ thấy cái quỷ gì?
Hai tay Trần Trường Sinh ở trong ống tay áo cuồn cuộn, một con rối giống như Lãnh Thanh Tùng nhanh chóng hình thành trong tay.
Bạch Phi Vũ lại không lo lắng cho Lãnh Thanh Tùng, ngược lại ánh mắt phát sáng nhìn về phía Thái A.
Lập vạn bia kiếm này thật sự tốt!
Từ nay về sau cho dù là kiếm tu trong thiên hạ có bỏ mình cũng có một nơi để đi!
Là một công đức lớn.
Mà Thái A lấy ngón tay làm kiếm, tùy ý vẽ lên bầu trời, bầu trời vốn u ám lại giống như bị lưỡi kiếm sắc bén cắt rách.
Mây đen vừa dày vừa nặng trực tiếp bị một đường cắt chia làm hai nửa, trong chốc lát trời đã trong xanh không mây!
Thái A tùy ý chắp tay hướng về bầu trời, thấp giọng quát:
"Kiếm tu kính trời đất, nhưng trời đất cũng phải kính chúng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận