Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 259: Ngươi quỳ xuống hay để ta đánh gãy chân ngươi?

Bao lâu?
Đã bao lâu rồi?
Thân là chủ Vong Xuyên nay lại bị một sinh linh nhỏ bé nhìn bằng nửa con mắt!
Mà sinh linh đó còn nói năng ngôn cuồng, bắt mình quỳ xuống!
Trong lúc tức giận điên cuồng, chủ nhân Vong Xuyên chỉ muốn xé nát mọi thứ xung quanh thành từng mảnh nhỏ!
Ở đây chỉ có một dòng sông, ta mới là chủ nhân ở nơi đây!
Khi con cóc mặt cá trê kia tới gần âu Dương, vẻ mặt vốn đang tức giận đột nhiên từ từ bình thường lại, cả người con cóc đó như bị tạm dừng một cách kỳ quái.
Trên thanh đường đao hư ảo mà âu Dương cầm trong tay, vị chủ nhân Vong Xuyên đã cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ của sự sống!
Loại sức mạnh dồi dào này vậy mà lại xuất hiện trong tay của một sinh linh!
Như thể, như thể…
Ký ức đầy bụi bặm bị vứt bỏ bao năm đột nhiên bị khơi dậy.
Con cóc mặt cá trê đột ngột nâng cằm lên, mấy cái ria cá run rẩy.
"Oa!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, chủ nhân Vong Xuyên gần như ngửa đầu lên trời mà chạy mất dạng!
Tốc độ xoay người chạy trốn nhanh tới mức gần như biến thành ảo ảnh, hai cặp chân thon dài đứng thẳng dậy chạy như bay ra xa!
"Mau mau mau lên! Chỉ cần bật người nhảy lên là có thể quay lại bên trong Vong Xuyên rồi!" Con cóc mặt cá trê bật người nhảy lên, đâm thẳng vào trong dòng Vong Xuyên lặng xuống nước!
Khi con cóc mặt cá trê đang cảm thấy may mắn vì sống sót sau tai nạn, thì một sợi dây gai mảnh lập tức trói chặt chân sau.
"Thế nào? Không quỳ còn muốn chạy?" Ban đầu mặc dù âu Dương hơi kinh ngạc, kinh ngạc là vì con cóc mặt cá trê này lại đột nhiên chạy mất dạng.
Nhưng động tác trong tay không hề chậm chạp, sợi dây gai trong tay phóng vụt ra ngoài gần như lập tức, trói chặt chân sau của con cóc mặt cá trê!
âu Dương giật mạnh một cái, con cóc mặt cá trê như chim sợ cành cong bị âu Dương kéo thẳng lên mặt sông Vong Xuyên.
Con nước cuồn cuộn, dòng nước đen nhánh rót thẳng vào bầu trời đêm tựa như cơn mưa đen, lưu loát ở tít trên bầu trời.
"Hắn... Hắn... Ta... Ngươi... Hắn là ai?" Thấy chủ nhân Vong Xuyên bị âu Dương đánh cho đơ người, củ cải trong lồng ngực Tuệ Trí lắp bắp hỏi Tuệ Trí.
Hôm nay đúng là ra khỏi cửa gặp phải quỷ!
Mình thân là Hoa linh bị đánh không nói, nhưng mà vị kia là chủ nhân Vong Xuyên đó!
Là chủ nhân thống trị toàn bộ dòng Vong Xuyên này!
Vậy mà bây giờ lại bị một sinh linh nhân tộc không có tiếng tăm gì ấn xuống chà mặt đất?
Thế giới này làm sao thế?
Hoặc là nói, bây giờ những sinh linh còn sống đều không tôn trọng người chết như vậy sao?
Trước sự khiếp sợ của Hoa linh, Tuệ Trí tỏ ra như thể đã biết trước kết quả!
Tuệ Trí hơi nâng đầu nhìn âu Dương tựa như tiên nhân hàng ma bên bờ Vong Xuyên, mặt mang theo nụ cười mỉm: "A Di Đà Phật! Vị đạo hữu này là sư huynh ta, tuy không cùng môn phái nhưng ta bằng lòng gọi hắn là sư huynh!"
Tuệ Trí nhìn về phía âu Dương, trong mắt mang theo sự ngưỡng mộ.
Lần đầu tiên nhìn thấy âu Dương là ở trận đấu trên Thanh Vân tông.
âu Dương bị một nhóm thiên tài tỏa sáng vây xung quanh khiến hắn vô cùng không ăn khớp.
Bây giờ Tuệ Trí đã hiểu ra, thiên tài thực sự, thiên kiêu chi tử thực sự mới là âu Dương.
Náu mình trong vẻ bình thường, ẩn núp dưới ánh hào quang.
âu Dương mới thực sự là người có đại trí tuệ đại nghị lực!
Lần đầu họ gặp nhau trong không vui, thậm chí âu Dương còn mở mồm nói bậy, mắng mình nảy sinh suy nghĩ sân si.
Nhưng lúc đó mình bị vây trong chấp niệm một lòng muốn Phật môn trở nên lớn mạnh, phạm vào tham sân si, mình đáng bị mắng.
Thậm chỉ muốn Phật môn trở nên lớn mạnh mà không tiếc giết chết bản thân.
Dẫn tới việc bây giờ lưu lạc Cửu Châu.
Nếu mình có thể ở bên cạnh vị sư huynh này thì chỉ sợ những chuyện đó sẽ không xảy ra.
Sinh không gặp thời cũng là một điều đáng tiếc!
Nhưng may mà mình vẫn chưa quá muộn!
Trong mắt Tuệ Trí có nhiều thêm hi vọng, bóng lưng của âu Dương trở nên cao lớn hơn trong mắt hắn.
Nếu bây giờ mình có thể ở bên cạnh vị sư huynh này thì mình có thể nghe lời dạy bảo của sư huynh bất cứ lúc nào!
Ông trời đối xử với mình không tồi!
"A Di Đà Phật!" Tuệ Trí vui mừng niệm phật.
Củ cải trong lòng ngực khó hiểu nhìn Tuệ Trí, sao tên hòa thượng này lại tỏ ra như thể người đánh chủ nhân Vong Xuyên đơ người là hắn vậy!
Còn âu Dương lại hạ xuống mặt sông Vong Xuyên, không những không chìm xuống còn đứng vững vàng trên mặt nước.
Trong đôi mắt lạnh lùng ấy đã xác định được chân nguyên trong cơ thể mình có thể khắc chế tất cả sinh vật trong Cửu U.
Từ củ cải Hoa linh Bỉ Ngạn cho tới con cóc mặt cá trê, chủ nhân của Vong Xuyên, cũng chịu thua chân nguyên của mình.
Chân nguyên có thể điểm hóa sinh linh tất nhiên cũng mang theo sức mạnh sự sống, còn người chết dừng chân ở Cửu U lại tràn đầy sức mạnh chết chóc.
Mình tới đây chẳng khác nào một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, khiến chảo dầu ấy hoàn toàn nổ tung!
Còn con cóc mặt cá trê này vừa nhìn thấy mình đã xoay người bỏ chạy như thể nghĩ ra chuyện gì.
Không lẽ thật lâu trước kia cũng có người giống như mình sao?
Hoặc là nói mình ở trong một tương lai nào đó đã mở ra một nhiệm vụ chi nhánh, làm thay đổi lịch sử?
Những nghi vấn này đã bị âu Dương ném sau đầu, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là bắt được con cóc đầu cá trê này, sau đó trói lại phạt!
Gia hỏa một khi xoay người bỏ chạy tức đã không còn cốt cách!
Tay đang nắm sợi dây của thừng của âu Dương hơi dùng sức, dây thừng bị kéo căng, mình cóc mặt trê chủ nhân Vong Xuyên vừa ngã xuống đất đã bị kéo lướt nhanh qua mặt nước.
Giờ nó chỉ muốn rời xa tên sinh linh cứ như cơn ác mộng này!
Thật lâu trước kia, lúc thực lực mình yếu cùng từng bị người có sức mạnh thế này bắt nạt. Bây giờ mình đã trở thành chủ nhân Vong Xuyên rồi mà vẫn bị người có sức mạnh như thế bắt nạt.
Không lẽ mình đã tu luyện uổng công rồi à?
"Hình như ngươi rất sợ ta?" Giọng nói của âu Dương cực kì nhỏ bé trước cơ thể khổng lồ của con cóc mặt cá trê, nhưng lại có thể truyền thẳng vào tai hắn.
Người của con cóc mặt cá trê run lên, mạnh mẽ xoay người lại. Nhìn thấy âu Dương đang đi về phía mình, tay cầm cây dù màu trắng nhạt rơi xuống đầu mình.
Trên người mặc thanh sam, tay cầm dù che mưa nhẹ nhàng đáp trên mặt con quái vật khổng lồ.
Một con mắt của mình cóc mặt trê cảnh giác, con mắt còn lại thì tuần tra đảo đi đảo lại như thể đang nghĩ xem nên trốn thoát khỏi ma chưởng của người này thế nào!
Chủ nhân Vong Xuyên có danh tiếng hung ác hiển hách, có thể tùy ý rong chơi trên Vong Xuyên hà, nơi mà tất cả sinh linh đều sợ hãi. Hắn đã cắt nuốt vô số thần hồn của thú dữ. Thế nhưng hôm nay lại bị dọa sợ.
âu Dương đang giơ dù che mưa hơi nghiêng đầu, nhìn chủ nhân Vong Xuyên rưng rưng nước mắt, chân giẫm mạnh xuống.
Con cóc mặt trê kia nhìn bàn chân nho nhỏ của người nọ, đôi mắt lập tức biến thành mắt gà chọi.
âu Dương đang che dù nở nụ cười khiến con cóc mặt cá trê kia cảm thấy sợ hãi:
"Để ta đánh gãy chân ngươi hay là ngươi thành thật quỳ xuống cho ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận