Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 646: Ngươi hơi khác với ngươi ở kiếp trước

Chỗ sơn động của âu Dương đột nhiên thay đổi, nó tối, mờ mịt hơn lúc nãy.
Tử khí nồng đậm chậm rãi ngưng tụ thành một người trước mặt âu Dương, một âu Dương mặc đạo bào màu đen đi từ trong tử khí ra.
Một người mặc áo xanh và một người mặc áo đen.
Gương mặt của hai người giống nhau như đúc, lúc này giống như số mệnh gặp nhau vậy.
âu Dương thấy gương mặt Tiên Chủ giống hệt mình thì bất mãn nói: "Ngươi xuất hiện cũng quá chậm đi? Còn nữa nhất định phải biến thành gương mặt giống hệt ta sao? Sao không biến thành một muội muội chân dài chứ?"
Đối phương nghe âu Dương than thở cũng chỉ nhìn chứ không trả lời.
Dựa theo nguyên tắc kẻ địch không động thì ta không động, âu Dương cũng không nói nữa.
Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên im lặng.
"Tử vong là điểm cuối của vạn vật, cũng là kết cục của vạn vật!" âu Dương áo đen đột nhiên lên tiếng.
âu Dương nhíu mày đáp lại: "Sự sống là điều cơ bản của vạn vật, vạn vật vì sinh tồn mới có thể chống lại cái chết!"
âu Dương thấy đối phương lại im lặng nên nói liên tục: "Vừa rồi ngươi hỏi ta, giờ đến lượt ta hỏi ngươi!"
âu Dương áo đen kinh ngạc nhìn âu Dương, nhưng cũng không từ chối, chỉ chăm chú nhìn hắn.
âu Dương suy nghĩ, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Ngươi không thể biến thành một muội muội chân dài sao?"
âu Dương áo đen cũng không tức giận, cơ thể hắn hơi vặn vẹo một chút. Sau đó một người mặc váy mỏng màu trắng, chân dài lộ ra ngoài, nhưng đáng tiếc gương vẫn là của âu Dương.
âu Dương đen mặt nhìn người đối diện: "Bà mẹ nó! Ngươi đùa lão tử sao?" âu Dương giận dữ đứng dậy, nâng tay chuẩn bị tát tên khốn đối diện dùng gương mặt của mình mặc quần áo của nữ.
Lực lượng "sinh" bay lên, âu Dương tức hổn hển vừa định ra tay thì đối phương lại cười nói: "Chết là kết cục của vạn vật, chết cũng là chúng sinh!"
Câu này có nghĩa là lão tử đại biểu cho chúng sinh, lão tử muốn biến thành ai cũng được!
"Bà mẹ nó!" âu Dương tới trước mặt đối phương mắng một câu, giơ tay lên tát đối phương.
"Bang!" âu Dương tát một cái.
Trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương thì gương mặt của hắn cũng sưng đỏ.
âu Dương thấy tát có hiệu quả nên cười gằn đánh âu Dương mặc trang phục nữ.
Sau khi đấm đá một hồi thì âu Dương mặc trang phục nữ đang mỉm cười cũng bầm dập mặt mũi.
Vốn nghĩ khi gặp mặt thì sẽ nói những câu có ý nghĩa sâu xa, khó hiểu rồi sau đó đấu một trận oanh động. Người thắng làm vua, kẻ bại rút lui!
Ngay từ đầu, bầu không khí còn rất bình thường, hai người đều nói những câu liên quan tới bản chất của sự sống và cái chết.
Nhưng từ vấn đề kế tiếp của âu Dương thì bầu không khí bắt đầu đi chệch.
âu Dương cưỡi trên người âu Dương mặc trang phục nữ rồi đấm một cái. Mà âu Dương mặc trang phục nữ giống như người thích bị ngược đãi, hắn để âu Dương đánh thoải mái chứ không đánh trả.
Cho đến khi âu Dương đánh mệt mỏi, mới thở hổn hển thở lau mồ hôi, nhìn âu Dương mặc trang phục nữ bị mình đánh sưng mặt mũi, hung hăng nói: "Biến thành người khác cho lão tử, nếu không, lão tử đánh ngươi tiếp!"
âu Dương mặc trang phục nữ sưng mặt cười, biến thành gương mặt của Trần Trường Sinh.
Gương mặt tuấn tú, u ám tà mị quen thuộc, ngoại trừ trên mặt sưng vù.
Điều khiến ánh mắt âu Dương sáng lên là tiểu tử này còn mặc trang phục nữ.
"A, đúng! Quá đúng! Động một chút!" âu Dương giơ Kí Lục Thạch lên, vui vẻ nói.
Cuối cùng thì hắn cũng tập hợp đủ hình ảnh ba nghịch tử trên Tiểu Sơn Phong mặc trang phục nữ.
Thật đáng mừng!
âu Dương thấy Trần Trường Sinh mặc trang phục nữ cho mình lợi ích tốt nên cũng hiền lành nhìn hắn.
âu Dương vừa lòng cất Kí Lục Thạch, nhìn Trần Trường Sinh sưng vù mặt mũi, nói: "Nói thoáng một chút, ngươi muốn làm gì?"
Trần Trường Sinh nhìn âu Dương cũng không nói nhiều, mà vung tay lên.
Một con sông lớn cuồn cuộn xuất hiện trước mặt âu Dương. Sông lớn chảy xiết, sóng vỗ cuồn cuộn mà có vô số sinh linh ở trong con sông đó.
Trong con sông đó không có nước mà là vô số điểm sáng như tinh thần.
"Dòng sông thời gian a!" âu Dương cảm thán một tiếng, nhìn dòng sông thời gian trước mắt.
Nhưng con sông đang lao nhanh lại đột nhiên nhẹ nhàng, đường sông biến hẹp, cuối cùng về bên chân Trần Trường Sinh, biến thành một quả cầu pha lê óng ánh.
Trần Trường Sinh nhặt quả cầu pha lê lên, nói: "Ta chỉ dẫn thế giới này đến cái chết, đây là số mệnh của thế giới này, cho dù khởi động ngàn vạn lần, cũng sẽ không có bất cứ thay đổi nào!"
Ba Thủy tổ sáng tạo thế giới, để thế giới này có sống và chết.
Nhưng một sự thật tuyệt vọng bày ra trước mặt vạn vật sinh linh, thế giới này từ khi ra đời đã đi tới cái chết. Điều càng khiến người ta tuyệt vọng là bây giờ thế giới này đã chạy tới bờ của cái chết...
Cái gọi là kiếp nạn lần lượt xảy ra, trên bản chất là vì giết chết thế giới này.
Nếu kiếp nạn chưa giết được thế giới này thì nó sẽ khiến thế giới này bắt đầu suy yếu dần đến chết, để dòng sông thời gian của thế giới này chậm rãi biến hẹp.
Cho nên câu nói kiếp nạn là vấn đề sống chết của một thế giới cũng không sai.
"Nhưng!" Trần Trường Sinh giương mắt nhìn âu Dương nói, "Nhưng khi không có kiếp nạn thì dòng sông thời gian sẽ bình tĩnh, cũng là lúc thế giới này tử vong."
Kiếp nạn lớn và thế giới có mối quan hệ cộng sinh, kiếp nạn lớn phụ thuộc vào thế giới để tồn tại, nhưng cũng giết chết thế giới bất cứ lúc nào.
Nhưng thế giới thiếu khuyết kiếp nạn lớn thì sẽ biến thành một đầm nước đọng để thế giới càng chết nhanh hơn!
Cũng giống như, trên thế giới này, tiên đã từng tồn tại vĩnh viễn, nhưng thế giới này cũng chết đi rất nhanh.
Trần Trường Sinh nói xong thì ném quả cầu pha lê cho âu Dương, âu Dương chụp lấy,nhìn quả cầu lớn chừng ngón cái lại đại biểu cho một cái thế giới.
Hắn suy nghĩ như vậy khiến quả cầu đang nhẹ nhàng thì bỗng nhiên nặng nề hơn.
âu Dương suy nghĩ rồi hỏi: "Cho nên, các ngươi vẫn luôn tìm phương pháp để thế giới này tồn tại mãi mãi, phải không?"
Khi âu Dương biết tiểu Trường Sinh là người trùng sinh thì đã thế giới này đã bắt đầu luân hồi.
Thế giới không ngừng luân hồi, cũng đại biểu cho thế giới này lần lượt đi về hướng hủy diệt. Mà người tương lai gửi hi vọng ở quá khứ, dùng quá khứ cứu vớt tương lai!
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: "Không phải ta, ta chỉ xuất hiện trước khi thế giới bị hủy diệt, người chân chính muốn thế giới này luôn tồn tại không phải ta mà là ngươi!"
"Ta?" âu Dương kinh ngạc chỉ mình, lập tức phản đối: "Ngươi nhận lầm người, ta không có hứng thú gì với chuyện vĩ đại như cứu vớt thế giới đâu."
Trần Trường Sinh bình tĩnh rồi tò mò hỏi âu Dương: "Ngươi hơi khác với ngươi ở kiếp trước!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận