Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 112: Tiểu tử ngươi muốn giết đại ca à

"Oanh!"
"Oanh! Oanh!"
"Oanh! Oanh! Oanh!"
Thái A bất đắc dĩ giơ tay lên đón đỡ phi kiếm Bạch Phi Vũ bổ tới, sau đó một cước đạp Trần Trường Sinh đang xông tới bay ra ngoài.
Lãnh Thanh Tùng đã bị kiếm khí của hắn đánh rớt vào Vấn Kiếm trì.
"Ta thật sự không biết tiểu tử kia đi địa phương nào!" Thái A nhìn ánh mắt như băng của Bạch Phi Vũ, mở miệng giải thích.
Trời mới biết vì cái gì truyền tống xong thì chỉ còn mỗi hắn và ba người Lãnh Thanh Tùng, mất tích đúng mỗi thân ảnh của Âu Dương.
Sau khi đợi một hồi vẫn không thấy Âu Dương xuất hiện, ba tên tiểu tử thúi này lập tức nhào tới xuất toàn chiêu hiểm với Thái A như thể đã được thương lượng từ trước.
Lãnh Thanh Tùng có kiếm ý bén nhọn cực hạn, của Bạch Phi Vũ thì lại ẩn chứa một tia pháp tắc đạo vận, còn cả tiểu tử mang mặt nạ với tầng tầng lớp lớp bùa vàng và khôi lỗi kia.
Một nháy mắt, Độ Kiếp kỳ đỉnh phong như Thái A lại bị áp chế không ngẩng đầu lên được!
Mặc dù Thái A cần phải lưu thủ, không muốn thương tổn tính mệnh ba người, nhưng nhìn kiểu gì cũng phải thốt lên, ba tên tiểu tử thúi này đến cùng là thứ quái thai gì?
Điên rồi sao? Thế giới này điên thật rồi!
Ba tên Nguyên Anh lại có thể áp chế một Độ Kiếp trong nháy mắt?
Lời này mà truyền ra ngoài thì chó nghe cũng phải lắc đầu, nhưng cách ba tiểu tử này phối hợp xuất thủ rất hoàn hảo!
Mới khiến Thái A trong lúc nhất thời bị luống cuống tay chân.
Tay áo bị Lãnh Thanh Tùng cắt vết rách!
Mình thế nhưng là Độ Kiếp kỳ mà! Là tồn tại đỉnh cao nhất thế giới này, ba tên tiểu tử Nguyên Anh kỳ này dựa vào cái gì!
Bạch Phi Vũ bị Thái A dùng kiếm ngăn cản thế công có đạo vận lưu chuyển trong mắt, hắn thấp giọng quát nhẹ: "Kiếm đến!"
Vô số phi kiếm từ phía dưới hồ nước bay hướng lên trời, trực chỉ Thái A.
Thái A phất một tay, hừ lạnh một tiếng: "Trở về!"
Vô số phi kiếm bị Bạch Phi Vũ kéo lên lại lần nữa rơi xuống.
Một thân ảnh màu tím thừa dịp mà lấn lại gần, Trần Trường Sinh hất hai tay áo, vô số bùa vàng từ trong tay áo bay ra, dựng ngón tay ở trước mặt rồi lớn tiếng nói: "Thối lui!"
Trong nháy mắt, Bạch Phi Vũ rơi xuống đất, chỉ để lại Thái A cùng Trần Trường Sinh bị bùa vàng bao phủ.
"Bạo!" Trần Trường Sinh hét lớn một tiếng, thân thể hắn lập tức biến thành một luồng sáng trắng.
Mà vô số bùa vàng kia lại hình thành một vách ngăn, bao phủ lại phạm vi bị bạo tạc.
Một cột sáng trắng lóa cả bầu trời trong phạm vi vách ngăn hình lập phương được bùa vàng hình thành.
Vách ngăn hình lập phương bị uy lực mạnh mẽ bạo tạc đến mức vặn vẹo nghiêng lệch, nhưng vẫn gắt gao không để cho lực lượng được bạo tạc sinh ra tiết ra ngoài như cũ.
Thái A có chút chật vật xé mở không gian, đi ra từ hư không, thầm mắng một tiếng tên điên, tiểu tử này vậy mà một lời không hợp là tự bạo!
Không đợi thân thể Thái A hoàn toàn rời khỏi hư không, một luồng kiếm ý sắc bén đã đánh thẳng đến mặt hắn.
Thái A vừa định nâng kiếm lên đánh bay kiếm trong tay Lãnh Thanh Tùng đang xông tới, Bạch Phi Vũ phía dưới lại quát khẽ: "Hạ xuống!"
Thân là Độ Kiếp kỳ nhưng kiếm do Thái A nâng lên trong tay lại hôi khựng lại, trường kiếm của Lãnh Thanh Tùng chớp thời cơ mà đánh tới trước mắt.
"Cút!" Thái A quát lạnh một tiếng, kiếm ý vô thượng trực tiếp bạo phát ra từ trong thân thể hắn, tạo thành một đóa hoa sen xuất hiện quanh bốn phía thân thể Thái A.
Lãnh Thanh Tùng vốn dĩ đang sắp đắc thủ thì trực tiếp bị kiếm ý này hất tung, bay ra ngoài.
Phía dưới, Bạch Phi Vũ nhìn Liên Hoa kiếm ý như ẩn như hiện trên thân Thái A, biểu hiện trên mặt ngưng tụ, trách không được khi còn ở tại Thanh Vân tông, mình cảm giác được một cỗ kiếm ý thuộc về mình.
Hóa ra lão gia hỏa Thái A này tu luyện kiếm ý của mình thật?
Không đúng, thời điểm trước khi kiếp trước của mình bỏ mình là luôn chỉ lẻ loi trơ trọi một người, cũng không lưu truyền lại tí huyết mạch nào mà.
Tên tông chủ Kiếm tông Thái A này đến cùng là học được kiếm ý bản mệnh của mình từ chỗ nào?
Trần Trường Sinh xuất hiện tại bên người Bạch Phi Vũ, hơi thở có chút hỗn loạn, vừa rồi hắn quá vội khi cho khôi lỗi tự bạo, thành ra trong lúc nhất thời chân nguyên của hắn không lưu chuyển thuận lợi cho lắm.
Lãnh Thanh Tùng xoay người rơi vào phía bên phải Bạch Phi Vũ, lui về phía sau hai bước, một mặt lạnh lùng nhìn về phía Thái A.
Cầm đầu nhóm người, trong mắt Bạch Phi Vũ lưu chuyển đạo vận, nếu hắn thật sự tu kiếm ý bản mệnh của mình của kiếp trước, kia nói không chừng thật sự có cơ hội làm thịt được lão gia hỏa trước mắt này!
Dù sao, đã là kiếm ý bản mệnh của mình của kiếp trước thì còn ai quen thuộc hơn mình!
Thái A nhìn ba người phía xa, trong lòng tràn đầy kinh hãi, ba tên tiểu tử thúi này đến cùng là quái vật gì, lại có thể dồn thân là Độ Kiếp kỳ mình đến trình độ này.
Liền xem như mình áp chế hơn phân nửa tu vi, không có sử dụng các loại thủ đoạn, nhưng chỉ bằng tu vi Nguyên Anh kỳ mà đã có thể bức mình phải dùng đến kiếm ý bản mệnh?
Thế hệ tuổi trẻ hiện tại đều là quái vật sao?
Từ lúc Âu Dương chậm chạp không chịu xuất hiện trong vết nứt không gian đến giờ, ba người liền một mực nhận định là lão Thái A trước mắt này động tay động chân.
Trực giác của Lãnh Thanh Tùng nói với hắn rằng chuyện này nhất định có liên quan đến lão Thái A trước mắt.
Mà Bạch Phi Vũ của kiếp trước và Trần Trường Sinh của tương lai đều đã từng sử dụng thủ đoạn của Độ Kiếp kỳ, loại thủ pháp xé rách không gian này cũng được chính bọn họ ở đời trước dùng qua.
Nhất định là do lão Thái A trước mắt động tay động chân!
Bạch Phi Vũ cũng không muốn cho đối phương có cơ hội suy nghĩ, thấp giọng nói ra: "Nhị sư huynh du kích, ta chủ công, Tam sư huynh chuẩn bị tập kích ở sau, như thế lại đến ba lần là ta sẽ tìm được sơ hở!"
"Động thủ!" Bạch Phi Vũ quát lạnh một tiếng.
Lãnh Thanh Tùng liền lao ra!
Nhưng đột nhiên một khe hở không gian vỡ ra trên không trung, Âu Dương ôm Tịnh Tử đi ra từ trong vết nứt không gian.
Cảm giác như mình đạt được một lần cường hóa cấp sử thi nên Âu Dương rất chi là vênh mặt, cánh tay kẹp lấy con chó vừa có được mà hăng hái đi ra khỏi vết nứt không gian.
Vừa ra lại là một cước đạp không, trực tiếp đóng tiếp vai một vật rơi tự do.
"Đậu! Tịnh Tử cõng ta bay nào!" Âu Dương hô với con chó lạp xưởng hô đang bị hắn kẹp giữa cùi chỏ.
"Ta chỉ là một con chó, ngươi thấy con chó nào biết bay chưa?" Chó lạp xưởng trợn mắt nhìn Âu Dương, vừa rồi hắn giày vò mình muốn phát nổ mình còn chưa tính sổ hắn, giờ lại muốn mình cứu hắn?
Nằm mơ đánh rắm rồi ăn đi!
Âu Dương chuẩn bị bạo chân khí, lại phát hiện lão nhị nhà mình đã bay tới, trong lòng bỗng cảm động một trận: "Vẫn là con trai bảo bối mình tự tay nuôi lớn biết điều nhất! Thế nhưng là, vì sao hắn lại giơ kiếm?"
Vị trí Âu Dương xuất hiện đúng lúc là ngay chính giữa trận hình Thái A và ba người Lãnh Thanh Tùng, Lãnh Thanh Tùng không nhịn được mà lao ra cùng với kiếm ý bén nhọn đã theo đà vọt thẳng tới trước mặt hắn rồi.
Lãnh Thanh Tùng nhìn thấy Âu Dương đột nhiên xuất hiện, cũng hơi sững sờ, nhưng trường kiếm trong tay đã coi như không kịp thu về!
Âu Dương đang rơi tự do trơ mắt nhìn lão nhị cứ tưởng là đến đón mình nhưng lại bưng kiếm đâm về phía mình, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng. Đế9n lúc kịp phản ứng rồi thì kiếm đã đến trước mắt.
"Ngọa tào! Tiểu tử ngươi muốn giết đại ca à!" Âu Dương rút chó lạp xưởng ra, ôm chó mà rơi thẳng vào mũi kiếm của Lãnh Thanh Tùng.
Một tiếng động do đá và sắt tiếp xúc vang lên, chó lạp xưởng phát ra một tiếng chó sủa sảng khoái, Lãnh Thanh Tùng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
"Oanh!"
Âu Dương nện xuống đất, lún cả nửa người vào trong đất.
Hắn cau mày tự nhổ bản thân ra khỏi đất mà nhìn về phía hai tên nghịch tử còn lại.
Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh khi nhìn thấy Âu Dương thì lập tức thu hồi chân nguyên, một tên quay đầu nhìn trái, một kẻ đưa mắt ngó phải, biểu thị chuyện này không có quan hệ gì với mình.
Cuối cùng chỉ có Lãnh Thanh Tùng xui xẻo rũ cụp lấy đầu, bị Âu Dương xách lỗ tai mà rống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận