Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 515: Triệu Tiền Tôn và tiểu Lông Bông

Hư ảnh con khỉ đứng ở phía dưới vẫn giơ cao tay, cơ bắp toàn thân căng thẳng, chuẩn bị ngăn chặn một đòn kinh thiên này.
Hai mắt ngơ ngác nhìn âu Dương đang đứng giữa hư không đối diện với mình.
Mặc dù không biết động tác tay này có ý nghĩa gì, nhưng con khỉ vẫn ngơ ngác ngây ngốc làm động tác tay chữ V đáp lại âu Dương.
âu Dương từ trên hư không đáp xuống, một tay vỗ lên đầu của hư ảnh con khỉ, chân nguyên hóa thành áo lụa trong suốt bao phủ trên người con khỉ.
Nhớ tới lần trước Tiêu Phong đột nhiên bị Cửu Thiên Tử Tiêu thần lôi đâm sau lưng, âu Dương cũng không dám khinh thường.
Con khỉ này cũng không tốt số như Tiêu Phong, nếu thật sự bị Thiên Phạt âm một tay sau lưng thì e rằng ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào!
Kèm thêm chân nguyên của mình, thì ít nhất tạm thời không thể giết được nó trong nửa khắc, mình cũng có thể kịp thời ra tay cứu nó!
Điều bất tiện duy nhất là từ nay về sau con khỉ này không thể rời xa mình, nếu không thì thiên địa có thể giết nó bất cứ lúc nào!
Mình đúng là số vất vả, lo xong cái này lại lo cái kia!
Nghĩ tới đây, âu Dương gõ mạnh vào đầu hư ảnh con khỉ, nhịn không được răn dạy: “Còn đứng ở đây làm gì? Còn không cút về? Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi! Khụ khụ khụ…”
Muốn ra vẻ thoải mái, nhưng ngực lại truyền đến cảm giác nặng nề khiến âu Dương không nhịn được mà ho khan hai cái.
Hư ảnh con khỉ vốn bướng bỉnh bất khuất, chuẩn bị chống đỡ Thiên Phạt, sau khi bị ăn một cái tát mới có chút ủy khuất thành thật chui vào trong chân thân đã tái tạo của tiểu Lông Bông ở phía dưới.
Khi hư ảnh con khỉ hoàn toàn chui vào trong thân thể tiểu Lông Bông đang ngồi xếp bằng, mí mắt tiểu Lông Bông đang rơi vào ngộ đạo khẽ co giật, nó mở mắt ra mà lòng còn sợ hãi.
Mặc dù vừa rồi cương quyết bướng bỉnh đối mặt với Thiên Phạt, nhưng sau khi thật sự sống sót dưới Thiên Phạt, nhớ tới đòn Thiên Phạt gần như diệt thế kia, tiểu Lông Bông sợ đến mức suýt tè ra quần.
Nếu không phải có đại boss thì e rằng hôm nay mình thật sự sẽ chết ở chỗ này!
âu Dương vừa đáp xuống, tiểu Lông Bông hoàn toàn không còn bộ dạng bướng bỉnh bất khuất vừa rồi, nó bay nhào về phía âu Dương, chỉ muốn chui vào trong lòng âu Dương tìm kiếm an ủi.
Kết quả nó lại bị âu Dương gõ mạnh một cái vào đầu, mới dừng lại thân hình, lúc này nó mới phát hiện ra áo xanh vốn cao lớn đột nhiên lại thấp hơn nhiều như vậy.
Sau đó nó lại nhìn thân thể mình, dáng người cao gần hai mét, đã cao hơn âu Dương một cái đầu!
Nó tò mò vươn móng vuốt ra so chiều cao với âu Dương, lại bị âu Dương tức giận gõ lên móng vuốt.
Con khỉ mỉm cười thu hồi móng vuốt lại, lấy lòng nhìn âu Dương, nó buồn cười không ngừng cúi đầu trước âu Dương, bày tỏ lòng cảm kích của mình đối với đại boss.
“Được rồi, được rồi, đứng lên trước, nếu ngươi đã tái tạo lại chân thân thì ngươi nên làm quen một chút trước!” âu Dương không kiên nhẫn đẩy tiểu Lông Bông trước mặt ra.
Tiểu Lông Bông hưng phấn nhìn bàn tay gần giống với nhân loại của mình, lại ngạc nhiên nhìn thân thể của mình, giống như phát hiện ra đại lục mới, nó vén áo tím trên người lên móc xuống phía dưới của mình.
Móc xong lại đưa lên mũi ngửi, một khuôn mặt khỉ có vài phần giống với Trần Trường Sinh lộ ra vẻ ghét bỏ.
Nhìn thằng ngốc này, âu Dương đột nhiên có ảo giác, có phải mình cược sai rồi không, một con khỉ không đoan chính như vậy thật sự có thể gánh vác được trọng trách sao?
Đang lúc âu Dương không mấy coi trọng con khỉ trước mắt này, ống tay áo đột nhiên bị người khác kéo một cái, hắn quay đầu sang lại thấy Động Hư Tử đang nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đi theo ta!” Động Hư Tử không có giải thích kéo âu Dương đi về phía chủ điện.
“Ài, lão đầu, làm gì vậy chứ? Đừng lôi lôi kéo kéo! Để cho người ta nhìn thấy, giải thích cũng không thể giải thích rõ ràng!” âu Dương bị lôi kéo quát lớn với Động Hư Tử.
Nhưng sức lực của Động Hư Tử rất lớn, kéo âu Dương đi thẳng vào trong chủ điện, chỉ để lại tiểu Lông Bông vẫn đang làm quen với thân thể của mình.
Triệu Tiền Tôn vẫn đang trốn ở trong góc phía xa nhìn thấy âu Dương bị Động Hư Tử lôi đi, mới cẩn thận từng li từng tí đi tới.
Trong mắt hắn lộ ra vẻ tò mò nhìn tiểu Lông Bông trước mắt, mặc dù đã chen chân vào đại tu sĩ, nhưng Triệu Tiền Tôn vẫn không hiểu được làm sao một con khỉ thế này có thể đưa tới Thiên Phạt lớn như vậy?
Rốt cuộc trên người con khỉ này có bí mật gì?
Triệu Tiền Tôn nhìn tiểu Lông Bông, tiểu Lông Bông hiển nhiên chú ý tới có người đang nhìn mình, cũng nhìn về phía Triệu Tiền Tôn.
Triệu Tiền Tôn lấm la lấm lét trước mắt vừa nhìn đã biết không phải người tốt gì, tiểu Lông Bông nhe răng tỏ vẻ mình cũng không dễ chọc!
Triệu Tiền Tôn thu hồi ánh mắt của mình, trong lòng đột nhiên có thêm một quyết định, vì con khỉ trước mắt này, âu Dương kia không ngại chống đỡ Thiên Phạt thay nó.
Vậy chắc chắn con khỉ trước mắt này có bối cảnh thân phận vô cùng lớn, thậm chí còn vô cùng quan trọng.
Cho dù không thể qua lại thân thiết thì tuyệt đối không thể làm địch với nó!
Nghĩ tới đây, Triệu Tiền Tôn trên mặt treo lên nụ cười, nhiệt tình nhìn tiểu Lông Bông, vươn tay nói: “Ta tên Triệu Tiền Tôn, đạo huynh xương cốt thanh kỳ, kỳ tài ngút trời, ta và huynh đệ mới quen đã thân, không bằng kết giao bằng hữu?”
Đối mặt với Triệu Tiền Tôn đột nhiên trở nên nhiệt tình, tiểu Lông Bông nghi ngờ nhìn bàn tay đang vươn ra của Triệu Tiền Tôn.
Đối mặt với vẻ đánh giá của tiểu Lông Bông, nụ cười trên mặt Triệu Tiền Tôn không giảm, nụ cười nhiệt tình treo trên mặt, bàn tay vươn ra cũng không có ý thu hồi lại.
Tiểu Lông Bông nhìn thật lâu, lúc này mới do dự móc đũng quần, sau đó nắm lấy tay Triệu Tiền Tôn.
Triệu Tiền Tôn nhìn động tác móc đũng quần của tiểu Lông Bông, vẻ mặt hơi cứng đờ, có phải vừa rồi con khỉ này móc đũng quần xong chưa rửa tay không?
Dường như có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Triệu Tiền Tôn, tiểu Lông Bông tức giận nhe răng với Triệu Tiền Tôn.
Triệu Tiền Tôn vội vàng mở miệng nói xin lỗi.
Nhưng tiểu Lông Bông lại hất tay Triệu Tiền Tôn ra, nhặt lên quyển công pháp cơ sở mình vẫn chưa xem xong từ trên mặt đất kia, sau đó ngồi ở một bên xem kỹ lại.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, tiểu Lông Bông không biết chữ, nhưng vừa rồi lúc mình mở sách ra lại có thể hiểu được nội dung trên đó.
Nhưng bây giờ cầm lên xem lại nó lại không thể hiểu được.
Những dòng chữ nhỏ lít nha lít nhít giống như thiên thư, một chữ cũng không biết!
Điều này khiến tiểu Lông Bông vò đầu bứt tai.
Triệu Tiền Tôn thấy con khỉ ngồi ở chỗ đó đọc sách, cũng tiến lên, nếu đã bắt tay với mình, vậy đã nói rõ con khỉ này không bài xích mình.
Khi nhìn thấy sách trong tay con khỉ chỉ là công pháp tu luyện cơ bản nhất, lại nhìn tiểu Lông Bông vò đầu bứt tai, trong lòng quyết định, lập tức nói: “Sách mà huynh đệ xem, mấy ngày trước chưởng giáo mới giảng qua cho ta, nếu là huynh đệ không chê, thì ta đây có thể giảng cho huynh đệ một chút!”
Tiểu Lông Bông nhìn về phía Triệu Tiền Tôn giống như nhìn thấy cứu tinh, đưa sách trong tay qua cho hắn.
Triệu Tiền Tôn cầm lấy sách, giảng từng câu từng chữ cho tiểu Lông Bông.
Mà tiểu Lông Bông ngồi ngay ngắn, theo lời giảng của Triệu Tiền Tôn, trên khuôn mặt khỉ giống như uống rượu tiên, nghe đến như si như say.
Một người một khỉ ngồi đối diện nhau, một người giảng đạo, một người nghe đạo.
Cảnh tượng quỷ dị nói không nên lời, nhưng lại hài hòa đến khó tả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận